Người Tình Của Lý Tổng
Sau khi sững sờ trong giây lát, cong khóe miệng lên, vươn tay về phía anh ta: “Đưa giấy tờ cho tôi đi.”
Trì Nghiễn Châu đánh lên tay cô một cái: “Có điều kiện đấy.”
Khóe miệng của Thư Vãn trong nháy mắt liền hạ xuống: “Điều kiện gì?”
Trì Nghiễn Châu không đáp lời cô, đôi mắt đen như mực lẳng lặng nhìn cô một lúc, sau đó đột nhiên đưa tay lên sờ khuôn mặt của cô.
Ngón tay lạnh lùng lướt trên mặt cô, khiến vẻ mặt của Thư Vãn cứng ngắc: “Chắc không phải là anh muốn tôi trở thành thế thân của chị tôi đấy chứ?”
Trì Nghiễn Châu thấy cô đoán ra được mục đích của mình, không nhịn được, nhướng mày: “Cô rất thông minh.”
Anh ta thu tay lại, bình tĩnh nhìn cô: “Ngoan ngoãn làm Sơ Nghi của tôi thì tôi sẽ cho cô ở lại.”
Thư Vãn im lặng nhìn anh ta: “Vậy thì về Anh thôi.”
Trì Nghiễn Châu giật mình, dường như không ngờ cô sẽ phản ứng như vậy.
Lúc anh ta ngơ ngác, Thư Vãn cầm lấy điện thoại, mở phần mềm đặt vé máy bay, vừa chọn vé máy bay vừa hỏi Trì Nghiễn Châu: “Mua vé mấy giờ?”
Trì Nghiễn Châu:…
Anh ta lấy lại chiếc điện thoại trong tay Thư Vãn, nói với cô: “Có chuyên cơ.”
Thư Vãn không biểu cảm, ừ một tiếng, rồi xoay người: “Tôi đi thu dọn đồ.”
Trì Nghiễn Châu nhìn bóng lưng cô, ngơ ra một lúc, lúc này mới phản ứng được là Thư tiểu thư đang chơi chiến thuật tâm lý với anh ta.
Anh ta cong khóe miệng, khẽ phun ra một từ “Ấu trĩ.”
Thư Vãn quay về phòng ngủ nhìn thấy Trì Nghiễn Châu không cản cô trong lòng có chút lo lắng. Trì Nghiễn Châu phải quay lại Anh, lúc dùng bữa sáng cô không đồng ý làm thế thân cho chị gái, hắn cũng biết ý cô muốn ở lại đây cho nên mới cãi nhau rồi nhắc tới điều kiện.
Sao cô có thể lại một lần nữa trở thành thế thân cho người khác, cũng cố ý giả bộ không quan tâm để bức Trì Nghiễn Châu từ bỏ cái suy nghĩ ấy. Nhưng đối với Trì Nghiễn Châu thì thế chủ động nằm trong tay anh ta, dù cho bản thân cô có thể nào anh ta cũng sẽ không bận tâm. Thư Vãn cảm thấy mệt mỏi, cô ngồi xuống giường rồi từ từ gục đầu xuống.
Trì Nghiễn Châu đi từ ngoài vào thấy cô như vậy thì lòng cũng nhảy lên một cái, hắn xoa cằm nói: “Không phải là đi dọn đồ à? sao còn ngồi đây?”
Thư Vãn nghe thấy giọng hắn thì uể oải ngẩng đầu nhìn qua: “Đợi chút.”
Trì Nghiễn Châu thấy bộ dạng tủi thân của cô thì lòng lại vui vẻ hẳn, hắn lùi một bước: “Theo tôi về Anh, không cần làm thế thân của Sơ Nghi nữa.”
Quý Tư Hàn yêu cô như vậy, để cô ở lại nước thì sẽ rất phiền phức, đến lúc đó muốn cướp lại người thì sẽ rất phí công. Không bằng nhân cơ hội này đưa đi luôn.
Thư Vãn có chút kỳ quái nhìn lại anh ta: “Nói có giữ lời?”
Trì Nghiễn Châu từ từ đáp: “Tôi đã bao giờ lừa cô.”
Thư Vãn không tin Trì Nghiễn Châu lắm cúi đầu không nói gì, trong lòng lại nghĩ hay bỏ trốn cho xong.
“Đừng có nghĩ trốn.” Trì Nghiễn Châu nhìn cái là biết cô đang nghĩ gì, không chút lưu tình nói thẳng suy nghĩ trong lòng cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...