Khuôn mặt điển trai của Quý Lương Xuyên đen thui: “Cô có ý gì?”
Sam Sam trừng mắt nhìn anh ta không trả lời, rồi xoay người bỏ chạy.
Khi Quý Lương Xuyên phản ứng kịp, thì người đã chạy mất dạng.
Quý Lương Xuyên giận xanh mặt, đá vào chiếc xe sang trọng.
Muốn dùng cách này để trút giận, nào ngờ lại đá phải tấm sắt và làm nứt đầu ngón chân!
Quý Lương Xuyên vô cùng xui xẻo đã được đưa vào phòng cấp cứu dưới sự giúp đỡ của bác sĩ và trợ lý…
Nghe y tá nói Thư Vãn đã tỉnh, A Lan lập tức cầm ống nghe đi nhanh đến phòng bệnh VIP.
Cô ấy đi lên kiểm tra tình trạng sức khỏe của Thư Vãn, sau khi thấy sau đầu không có dấu hiệu nhiễm trùng thì A Lan thở phào.
“Thư tiểu thư, phần sau đầu đã làm phẫu thuật ấy sau này chỉ cần quan sát có nhiễm trùng hay không thôi, sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng mà…”
A Lan dừng lại, nhìn Thư Vãn có chút tiếc nuối: “Tốc độ suy kiệt của tim cô càng lúc càng nhanh, chỉ sợ không thể chống đỡ được bao lâu.”
Thư Vãn đã biết tình trạng cơ thể của mình nên cũng không quan tâm: “Còn… chống đỡ được bao lâu nữa?”
A Lan đút hai tay vào túi áo blouse, cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, trầm giọng nói: “Khoảng một tuần.”
Nếu cô không bị thương nặng như vậy thì vẫn có thể chống đỡ được thêm hai tháng nữa nhờ vào các loại thuốc đặc trị.
Nhưng phía sau đầu từng bị đóng đinh khiến cho tim suy kiệt nhanh chóng, có thể chống đỡ thêm một tuần đã là kỳ tích của y học rồi.
Nghĩ đến hình ảnh phía sau đầu Thư Vãn bị đóng đinh, A Lan không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
“Thư tiểu thư, rốt cuộc là ai đã đóng đinh vào phía sau đầu của cô vậy?”
Quý Tư Hàn chỉ gửi tin nhắn nói với cô ấy rằng, Liên Tinh Nhược, Ninh Uyển và hắn đã ra tay với Thư Vãn, bảo cô ấy nhanh đi cứu người.
Nhưng lại không nói cho cô ấy biết, vết thương trên người Thư Vãn là do ai gây ra.
A Lan đoán có lẽ là bị đánh hội đồng, nhưng cô ấy không tin Quý Tư Hàn sẽ tham gia đánh hội đồng.
Cô ấy không biết tình hình cụ thể lúc đó nên chỉ có thể hỏi Thư Vãn.
Đáy mắt Thư Vãn hiện lên sự vắng vẻ, hàng mi dài rất nhanh cụp xuống che giấu đi sự hiu quạnh đó.
Cô im lặng, dường như không muốn nói chuyện, A Lan cũng không nhắc đến nữa mà quay người lại xách lên một túi giấy đưa cho cô.
“Đây là đồ cô làm rơi ở trung tâm thương mại, có một y tá đã mang về giúp cô, tôi để ở đây cho cô nhé.”
Sau khi để túi giấy lên tủ đầu giường, A Lan nhẹ nhàng nói với cô: “Cô cố gắng nghỉ ngơi, khó chịu ở đâu thì nhấn chuông.”
Nói xong cô ấy xoay người định đi, Thư Vãn lại gọi cô ấy: “Bác sĩ Chu…”
A Lan quay đầu nhìn cô: “Hả? Có phải còn có chỗ nào khó chịu không?”
Thư Vãn khẽ lắc đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn túi giấy trên tủ đầu giường: “Bên trong có một chai nước hoa… là mua cho cô.”
A Lan sửng sốt, nhìn vào túi giấy theo tầm mắt của cô sau đó dời đến trên người cô: “Cô… đi trung tâm thương mại, là để mua nước hoa cho tôi?”
Thư Vãn gật đầu, khuôn mặt đầy vẻ dịu dàng: “Cô cho tôi nhiều thuốc như vậy, tôi muốn cảm ơn cô…”
Vẻ kinh ngạc nơi đáy mắt A Lan dần biến thành cảm động, có một lớp sương mù nhàn nhạt dâng lên khóe mắt khiến cho cô ấy không biết phải làm sao.
Sau khi ngây người đứng im tại chỗ vài phút, cô ấy lại đi đến trước mặt Thư Vãn, đưa bàn tay trắng nõn lên sờ vào gương mặt không có huyết sắc của Thư Vãn.
“Thư tiểu thư, xin lỗi, nếu không phải vì tôi cô cũng sẽ không gặp Liên Tinh Nhược, là tôi đã hại cô.”
Thư Vãn không nhìn rõ vẻ mặt của A Lan, nhưng lại cảm nhận được sự áy náy của cô ấy, khẽ nhếch khóe miệng: “Không liên quan đến cô…”
Là cô tự đánh giá mình quá cao, còn muốn dùng phương pháp của người để đáp trả lại chính người ta.
Nhưng lại quên rằng mình quá nhỏ bé, hoàn toàn không trêu chọc nổi những người quyền thế này.
Đổi lấy kết cục như bây giờ cũng là cô đáng đời.
Đáng đời bị xúc phạm, đáng đời yêu một người không nên yêu…
Chương 178: Chỉ xem cô ấy là công cụ kiếm tiền
Dáng vẻ đầy tuyệt vọng của cô khiến cho A Lan rất đau lòng, không nhịn được cúi người xuống ôm lấy cô.
“Thư tiểu thư, cảm ơn cô.”
Cái ôm dịu dàng của A Lan đã kéo suy nghĩ của Thư Vãn quay trở lại, cô cố gắng hết sức đưa tay lên vỗ lưng cô ấy.
“Tôi còn muốn cảm ơn cô đã cứu tôi, nếu không phải là cô tôi sợ là mình sẽ không có cơ hội tạm biệt người bạn tốt của tôi…”
Sau khi Sam Sam chạy đi thì có y tá đi vào, vừa giúp cô kiểm tra sức khỏe vừa nói với cô là viện trưởng Chu đã kịp thời chạy đến cứu cô.
Mặc dù cô không biết tại sao A Lan lại chạy đến cứu mình, nhưng ơn cứu mạng này cũng đủ để cô ghi nhớ trong lòng, cũng không cần hỏi thêm nữa.
“Thực ra là Quý…”
A Lan muốn nói cho cô biết, là Quý tổng bảo cô ấy đi cứu cô nhưng còn chưa nói xong đã bị Thư Vãn ngắt lời: “Bác sĩ Chu, Sam Sam bạn tôi, cô ấy đi đâu rồi…”
Đã hai tiếng trôi qua, Sam Sam vẫn chưa quay lại, cô lo lắng Sam Sam sẽ xảy ra chuyện gì đó.
A Lan chỉ luôn chú ý Thư Vãn, cũng không phát hiện Sam Sam không ở trong phòng bệnh.
Sau khi nhìn xung quanh, cô ấy nói với Thư Vãn: “Tôi sẽ cho người đi tìm cô ấy.”
Thư Vãn nói cảm ơn, tầm mắt lại nhìn túi giấy trên tủ đầu giường: “Bác sĩ Chu, cô cầm chai nước hoa kia đi nhé.”
Vốn A Lan muốn từ chối nhưng đó là tấm lòng Thư Vãn dùng mạng để đổi, nếu mình không nhận thì có vẻ hơi không hợp tình người.
Sau khi lấy chai nước hoa đi, cô ấy dặn dò Thư Vãn nghỉ ngơi thật tốt, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, gọi vài bảo vệ đến kiểm tra camera giám sát.
Sam Sam trong camera sau khi chạy thẳng ra khỏi bệnh viện thì không cẩn thận va phải Quý Lương Xuyên, dường như hai người đã xảy ra cãi vã.
Nhưng không có mâu thuẫn gì lớn, chỉ nói vài câu rồi Sam Sam chạy ra khỏi bệnh viện, sau đó camera không ghi hình được nữa.
A Lan chỉ vào Sam Sam trong camera, nói với các bảo vệ: “Các anh cử vài người đi tìm cô ấy về đây.”
Bảo vệ lập tức nhận lệnh đi tìm người, sau khi xử lý xong những chuyện này A Lan quay trở lại phòng bệnh.
Thấy Thư Vãn đã ngủ và thấy y tá chăm sóc chu đáo, cô ấy cũng yên tâm xoay người đi về phòng viện trưởng.
Sam Sam không biết mình chạy đến nơi nào, sau khi chạy mệt cô tìm một hành lang dài, ngồi thẩn thờ ở đó cả một đêm.
Cho đến khi bảo vệ đi tới hỏi cô ấy có phải là Kiều Sam Sam hay không thì cô ấy mới hoàn hồn, nhìn bảo vệ rồi đờ đẫn gật đầu.
Lúc này bảo vệ mới thở phào, vội vàng nói với cô ấy: “Kiều tiểu thư, cô mau về bệnh viện đi, viện trưởng Chu đang tìm cô khắp nơi đấy.”
Sam Sam ngây người, dưới sự thúc giục của bảo vệ cô ấy đi theo họ lên xe.
Sau khi về đến bệnh viện, Sam Sam gặp Giang Vũ đang làm thủ tục xuất viện ở quầy phân loại tầng một.
Khi nhìn thấy Sam Sam anh ta hơi ngạc nhiên, hỏi cô sao đến đây, Sam Sam mím môi không trả lời.
Bị đôi mắt nhìn thấu tất cả kia của cô ấy nhìn chằm chằm, Giang Vũ có hơi sợ hãi, theo bản năng nhìn đi chỗ khác.
“Bà xã…”
Anh ta thấp thỏm gọi một tiếng, nhưng lại có chút chột dạ hỏi: “Bác sĩ nói cái thai của em gái anh không ổn định, bảo nó tốt hơn hết là nên ở gần bệnh viện trước khi đứa trẻ sinh ra, anh nghĩ nhà chúng ta rất gần bệnh viện hay là để nó ở nhà chúng ta một thời gian nhé?”
Bụng to còn làm chuyện điên cuồng, cái thai có thể ổn sao?
Sam Sam rất muốn phỉ nhổ anh ta nhưng không hiểu sao lại nhịn xuống.
Con người cô ấy có một điểm không tốt, đó chính là từ nhỏ đã thiếu tình yêu thương nên dễ bị lay động.
Đồng thời lại có một điểm rất tốt, chính là dễ dàng khinh thường thứ phản bội cô ấy.
Sam Sam lạnh lùng nhìn Giang Vũ, trong mắt không còn tình yêu như trước kia mà chỉ có sự chán ghét.
“Tùy anh.”
Bỏ lại câu nói này, cô mặt không cảm xúc đi lướt qua bên cạnh anh ta, dường như không hề quan tâm đến chuyện này.
Nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của Sam Sam, Giang Vũ muốn đuổi theo hỏi tại sao cô ấy lại đến bệnh viện nhưng cánh tay lại bị Giang Ly kéo lại.
“Cô ta đồng ý cho em đến nhà ở rồi sao?”
Giang Vũ gật đầu, đôi mắt từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào bóng lưng đã đi xa của Sam Sam.
Giang Ly sầm mặt, lắc mạnh cánh tay anh ta: “Anh đừng nói với em là anh có ý với cô ta đấy nhé, đã nói chỉ xem cô ta là công cụ kiếm tiền để tìm một căn nhà cao cấp trong thành phố cho em và con…”
Giang Vũ hoàn hồn, vỗ tay Giang Ly an ủi: “Yên tâm, anh sẽ không nhìn trúng gái hộp đêm đâu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...