Người Tình Của Ác Ma

"Vì sao đem con mèo của em bỏ vào đó?" Tuyền Hoàng đi theo sau lưng Phòng Tuyết Nhi, đưa ra nghi vấn.

Mắt tinh như anh ngay lập tức có thể nhìn ra Phòng Tuyết Nhi cố tình bày trận mờ ám.

"Anh cảm thấy kế tiếp bọn họ sẽ làm gì?" Phòng Tuyết Nhi không cho đáp án ngay, ngược lại trả lời một câu ông nói gà bà nói vịt .

Cô nam quả nữ sống chung một phòng, nhất định. . . . . . Sẽ không có chuyện tốt.

"Vậy anh còn nhớ rõ, gần đây tổ chức mới nghiên cứu phát triển một mô hình camera loại nhỏ không?" Phòng Tuyết Nhi thoáng nhìn về phía Tuyền Hoàng, không chờ anh trả lời, tự mình nói tiếp: "Bề ngoài nhìn như đá mắt mèo, thực chất do tinh thể nhỏ bé tổ hợp. Nếu không phải dùng kính hiển vi điện tử quan sát, người bình thường căn bản không phát hiện ra. Mà tổ chức còn đang thay đổi, đúng lúc buộc thử nghiệm trên người Tiểu Tuyết Nhi."

"Em đó, cẩn thận Sở Phong biết được chuyện này rồi, em sẽ không còn ngày tốt để qua." Tuyền Hoàng lắc đầu thở dài, phát hiện thế hệ trẻ bây giờ thật là càng ngày càng hiểu được cách lợi dụng công nghệ.

"Tùy anh nói thế nào thì nói, nhưng đừng quên chuyện này anh cũng có phần." Phòng Tuyết Nhi mỉm cười với anh, nụ cười rất chói mắt.

Ah? Anh chỉ một bên tham gia náo nhiệt mà thôi, như vậy cũng có chuyện? "Em. . . . . . Ác nữ!" Anh phải suy tính xem có nên ra nước ngoài một thời gian không, để tránh bị Sở Phong đuổi giết.

"Anh muốn kết cục của mình cũng giống Sở Phong ư?" Phòng Tuyết Nhi nhàn nhạt bỏ xuống một câu.

Tuyền Hoàng nhất thời á khẩu không trả lời được!

"Chậc! Anh thật sự muốn đề nghị đại ca em đưa em ra nước ngoài bồi dưỡng. Chờ em đủ tuổi kết hôn lập tức gả đi. Tránh cho em ở lại chỗ này gieo họa cho người đời." Về phần người đàn ông cưới em ấy kết quả ra sao, cái này không phải phạm vi lo lắng của bọn họ.

"Cách đó , ngay từ hai năm trước anh ấy đã dùng qua." Đáng tiếc còn chưa tới tuổi kết hôn, cô cũng đã lấy được bằng tốt nghiệp.

"Em không nghĩ rằng : sẽ có một ngày mình sẽ thua trong tay đàn ông ư?" Nếu quả thật như thế, vậy thiên hạ liền thái bình rồi!

Phòng Tuyết Nhi đột nhiên dừng bước chân lại, giống như là đang bị cái gì quấy nhiễu."Có lẽ. . . . . . Thật sự sẽ có ngày đó."

"Em nói cái gì?" Anh sẽ không nghe lầm chứ? Ác nữ này cũng sẽ có một ngày cúi đầu xưng thần? Vậy anh cũng muốn xem, đến tột cùng là ai có thể đủ năng lực khiến em ấy rối loạn một mảnh như vậy.

Phòng Tuyết Nhi lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Tuyền Hoàng với bộ mặt kinh ngạc : "Không có, em cái gì cũng chưa nói."

Tuyền Hoàng chỉ cảm thấy năm nay tựa hồ đặc biệt không bình thường.

Chăn lông màu đen được choàng lên trên da thịt trắng nõn, quang cảnh này khiến người nhìn người mê.

Chú mèo trên giường quyến luyến cảm giác mềm mại của chăn cùng da thịt đụng chạm. Camera mèo càng không ngừng cọ xát.

"Dĩnh Nhi, dậy đi!" Người đàn ông ở một bên lắc vai cô, khóe miệng bởi vì bộ dáng cô chọc người mà trìu mến nở nụ cười.

Lương Dĩnh Nhi không kiên nhẫn lật người : "Ưmh! Đừng." Ánh mắt cô không có mở, chỉ ưm ra tiếng. Lại không ngờ tới, toàn bộ phần lưng lọt vào trong mắt Sở Phong .

Sở Phong thân mật ở bên tai Lương Dĩnh Nhi nói: "Bé ngốc, em không dậy, anh sẽ xem em là bữa sáng ăn luôn." Có sẵn báu vật hấp dẫn mê người như vậy, không ăn thật đáng tiếc.

"Đừng! Em đã nói là em không muốn mà! Sao anh còn như vậy." Lương Dĩnh Nhi ra sức quơ loạn, miệng lẩm bẩm nói mớ.

"Dĩnh Nhi!"

Cử chỉ quái dị của Lương Dĩnh Nhi khiến Sở Phong không khỏi hoài nghi. Cô gái nhỏ này không phải đang nằm mộng xuân chứ?

"Sở Phong!" Lương Dĩnh Nhi đột nhiên quát to một tiếng, lại lật người tiếp tục gặp chu công.

"Dĩnh Nhi, em vẫn chưa chịu dậy sao? Không phải em nói muốn nghe, tổ chức giao nhiệm vụ gì cho anh sao? Em không dậy, anh liền ra ngoài không để ý em nữa." Muốn câu cá nhất định phải có mồi.

"Ưmh! Đợi chút, chờ em ba giây." Lương Dĩnh Nhi nói không rõ ràng.

Ba, hai, một, được rồi, cô mở to mắt.

"Tổ chức muốn trong hai tuần này anh phải tới Ý, khuếch trương thế lực của tổ chức ở châu Âu." Mafia Sicily luôn là đối tượng mà Ngục muốn diệt trừ.


Nói như vậy, anh cần phải ra nước ngoài một thời gian dài. "Nhất định cần anh đi sao?" Như vậy cô sẽ rất cô đơn.

"Ừ." Sở Phong cưng chiều vuốt ve những sợi tóc đen óng trên đầu cô.

Bốn vị Môn chủ của Ngục được phân chức vụ theo sở trường. Thật đúng lúc, công việc anh phụ trách vừa vặn không cần định kỳ đi tới đi lui giữa các quốc gia.

"Anh phải rời khỏi em trong một thời gian rất dài ư?" Lương Dĩnh Nhi mếu máo hỏi.

"Đúng vậy." Nếu như không đi, sợ rằng Phòng Tuyết Nhi sẽ dẫn dắt một đoàn bộ đội tinh anh đuổi giết hai người bọn họ. "Nhưng chúng mình sẽ không tách ra, em cũng đi theo anh, thế nào?" Anh nói lên đề nghị của mình, đây cũng là cách duy nhất có thể vẹn toàn đôi bên.

"Ừ, hừ, không muốn." Suy nghĩ một chút cũng không, Lương Dĩnh Nhi nhanh chóng bác bỏ khiến anh kinh ngạc.

Nghe được câu trả lời của Lương Dĩnh Nhi, Sở Phong mang vẻ mặt phức tạp nhìn cô. Anh cho rằng cô sẽ đồng ý, không nghĩ tới câu trả lời của cô nằm ngoài dự kiến của anh, chẳng lẽ bọn họ thật sự phải tách ra.

"Trừ khi, anh theo em về nhà ba mẹ một chuyến, em mới bằng lòng đi theo anh." A, cô cố làm ra vẻ huyền bí, để cho anh lo lắng. Lương Dĩnh Nhi lè lưỡi, bởi vì trêu chọc Sở Phong mà chột dạ.

"Ok. Anh thuận tiện đi thăm hỏi ba mẹ vợ tương lai." Sở Phong cắn cắn vành tai cô, coi như là cho cô trừng phạt nho nhỏ.

Lương Dĩnh Nhi vùi đầu trong ngực Sở Phong cười nói: "Anh không xấu hổ à! Kêu thân thiết như vậy, anh chắc chắn em sẽ gả cho anh sao?" Anh thậm chí còn chưa cầu hôn với cô đâu!

"Em là của anh, chỉ có thể gả cho anh." Chẳng lẽ cô còn người thứ hai để chọn?

"Bá đạo! Loại đàn ông mang chủ nghĩa heo đất như anh, còn ai dám gả!" Anh rõ ràng ăn cô gắt gao! Lương Dĩnh Nhi đánh nhẹ vào ngực anh, không hài lòng nũng nịu.

"Chỉ cần em dám là được rồi!" Anh cúi đầu cho cô một cách thức tiêu chuẩn về nụ hôn nóng bỏng. "Em đồng ý gả cho anh sao?"

"Em . . . . . đồng ý."

Đợi chút, cô đồng ý cái gì? Lương Dĩnh Nhi hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, đã nhìn thấy ngón áp út trên bàn tay phải của mình đã đeo một chiếc nhẫn, cùng với nụ cười gian trá của Sở Phong.

"Ngoan, biết ngay là em sẽ đồng ý." Bởi vì anh đã tính xong rồi!

"Xấu xa!" Cô thật sự bị lừa dễ dàng như vậy sao? Lương Dĩnh Nhi tức giận ra sức trừng Sở Phong.

"Ai bảo đối thủ của em là ác ma đây?" Cô không có phần thắng là đương nhiên.

"Nào có người nào qua loa quyết định chuyện kết hôn như vậy." Một chút cũng không lãng mạn! Lương Dĩnh Nhi bất đắc dĩ nhìn nhẫn cưới trên ngón tay, mặt trên có một đôi cánh khảm đá quý óng ánh sáng rọi.

Chiếc nhẫn này vô cùng tinh xảo, không giống loại tùy ý lựa chọn trong khoảng thời gian ngắn. Nhất là size của chiếc nhẫn vừa khít ngón tay cô.

"Em thật cho rằng anh tùy ý cầu hôn em sao?" Nếu như cô dám trả lời Yes, như vậy anh sẽ "Dạy dỗ" cô một phen, để cho cô hiểu anh thật sự đang rất nghiêm túc.

"Ừ. . . . . . Anh hẳn là không phải." Cô ngu ngơ, nhưng thông minh còn chưa thấp đến mức không phân rõ mọi chuyện như vậy.

"Anh yêu em."

"Em đã sớm biết."

Gió xuân thổi qua, hoa rơi đầy đất, một màn sa mỏng, thân thể đan xen, tình yêu không đổi.

Là vì gần hương tình kiếp ư?

Người luôn cảm thấy lo lắng, gấp gáp khi mục đích gần tới.

Một hàng rào tre lại có rất nhiều dây leo trên đó. Những người trên đường chào hỏi lẫn nhau, Đông bộ ở Đài Loan ít ồn ào; cũng không huyên náo như ở thành phố, thêm phần thoải mái an nhàn.

Lương Dĩnh Nhi đứng trong sân, nhìn con đường trải bằng đá, có chút do dự.

Cô nên vui khi đoàn tụ với ba mẹ. Sau đó nói cho ba mẹ biết cô dẫn bạn trai về, hơn nữa muốn kết hôn. Hay là tiền trảm hậu tấu, chờ in xong thiệp mừng, cô cũng chạy trốn ra nước ngoài rồi mới báo ba mẹ biết?


"Dĩnh Nhi, đứng ngoài này làm gì? sao không mau đi vào?" Về nhà kinh khủng như vậy sao? Nhìn vẻ mặt buồn bã của cô, Sở Phong không rõ hỏi.

"Aiz! Anh không hiểu đâu." Lương Dĩnh Nhi bất đắc dĩ thở dài.

Người Đông bộ rất bảo thủ, ví dụ như ba mẹ cô, há có thể cho phép cô đột nhiên mang một người đàn ông trở về? Cô thật sợ đến lúc đó Sở Phong bị đuổi ra ngoài, vậy thì toi rồi!

"Anh hiểu cũng được, không hiểu cũng được, sớm muộn cũng phải đối mặt." Anh thân mật ôm eo nhỏ của cô, để cho cô an tâm dựa vào chính mình.

Tình huống tệ nhất thì hai người bọn họ bỏ trốn liền xong. Ở thời đại có phương tiện giao thông tiên tiến như hiện nay, chân trời góc bể, không có nơi nào không có chỗ chứa bọn họ?

Vẻ mặt kiêu ngạo của Sở Phong khiến Lương Dĩnh Nhi không khỏi có chút hâm mộ.

"Nếu như em được một nửa tự tin và lòng can đảm của anh thì tốt biết bao."

Một vị giáo viên từng trải nổi giận, thì có thể mắng học sinh liên tục ba tiếng không uống một ngụm nước. Mà không may mắn chính là : ba mẹ cô đều là giáo viên đầy kinh nghiệm lấy được bằng khen giáo viên giỏi. Một người mắng cô ba tiếng, mệt mỏi còn có thể thay phiên đổi chỗ, cô tin cô sẽ có một ngày không dễ chịu.

"Em nha!" Sở Phong dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ vào đầu cô.

Lương Dĩnh Nhi không phục lấy tay chọt bụng Sở Phong. "Cái gì vậy! Anh làm sao biết em đang lo lắng cái gì."

"Chuyện gì khiến con lo lắng đến không nguyện ý vào nhà, nói cho ba mẹ biết một chút?"

Người phụ nữ có con vẫn còn phong vận đứng trước hàng rào tre, ánh mắt quét qua Lương Dĩnh Nhi và Sở Phong, giọng nói lạnh nhạt có một tia bất mãn.

"Mẹ!" Lương Dĩnh Nhi khiếp đảm hô to.

Lớn chuyện, không ổn rồi!

"Còn biết gọi mẹ!" Mẹ Lương nhíu mày, mất hứng thay nữ nhi mở cửa."Ba con vẫn còn chờ ở bên trong, đừng để ông ấy đợi quá lâu."

Rất xa, bà đã nhìn thấy hai người chàng chàng thiếp thiếp, bộ dáng thật ngọt ngào. Tác phong trắng trợn khiến người khác nhìn thấy liền thẹn thùng. Sớm biết như vậy, bà liền đem con gái giữ ở bên người thêm mấy năm nữa, con bé mới không giống như bây giờ, bắt đầu lên phía Bắc làm việc liền thay đổi rồi !

“ vậy sao?" Đã ở bên trong chờ, này không phải tỏ vẻ cô xong đời rồi ư? Lương Dĩnh Nhi theo thói quen núp sau lưng Sở Phong, con ngươi liên tục nháy mắt nhìn người mẹ đã lâu không gặp.

"Còn dám hoài nghi? Cẩn thận, bị mắng cho một trận." Mẹ Lương liếc Sở Phong một cái. "Thuận đường thỉnh vị tiên sinh này cùng nhau vào nhà đi!"

"Vâng."

Bên trong phòng rất yên tĩnh.

Ba Lương ngồi ở vị trí chủ vị nhắm mắt dưỡng thần, bếp lò trên bàn đang nấu nước.

Mẹ Lương ngồi ngay ngắn một bên, căn bản không có ý định nói giúp Lương Dĩnh Nhi.

Cho đến nước sôi lên, phát ra tiếng vang ùng ục , lúc này ba Lương mới mở mắt ra, không nói một câu, chủ động pha trà.

Đợi từng đạo thủ tục hoàn thành, hương trà từ từ tản ra.

"Ba." Vào cửa đã hơn mười phút, đây là câu nói đầu tiên của Lương Dĩnh Nhi từ khi bước vào nhà.

Cô biết ba mình vẫn có một thói quen, không thích trong lúc pha trà bị người quấy rầy.

Ba Lương không để ý tới Lương Dĩnh Nhi, tự mình đưa ly trà cho Sở Phong.

Sở Phong nhận lấy cái ly, đầu tiên là ngửi hương thơm từ trà, rồi sau đó chậm rãi thưởng thức.

"Hương thơm ngào ngạt, vị cam thuần, chắc là Thiết Quan Âm của An Khê phải không ạ?" Cũng may trước đây không lâu, anh mới cùng anh trai Phòng Tuyết Nhi học qua trà nghệ.


Cửa thứ nhất thuận lợi vượt qua.

"Không tệ, đây là trà mà bác nhờ bạn bè mang từ Trung Quốc về." Ba Lương đặt ly trà xuống, có vẻ tán thưởng Sở Phong. "Cháu biết đánh cờ không?"

"Biết." Sở Phong trả lời khẳng định, khiến Lương Dĩnh Nhi đổ mồ hôi lạnh dùm anh.

Cô giật nhẹ ống tay áo Sở Phong, muốn anh đừng khinh địch. Sở Phong lại trả lại cho cô một nụ cười mê người.

Ba Lương gật đầu một cái ý bảo Mẹ Lương lấy bàn cờ tướng ra, "Thắng, bàn lại chuyện Dĩnh Nhi."

Ý của Ba Lương chính là muốn anh toàn lực ứng phó, không cho phép nhường.

Hai bên đại chiến như trận chiến giành biên giới của Sở Hán, chỉ thấy ý định của người nào kín đáo, tỉnh táo mới có thể cho đối phương một kích trí mạng.

"Chiếu tướng."

Điều này đại biểu một tiếng thắng lợi, khiến Lương Dĩnh Nhi vui vẻ từ trong miệng bật ra tiếng gọi, bởi vì ván này Sở Phong thắng!

Cửa thứ hai, Sở Phong lại thuận lợi vượt qua.

Ba Lương quan sát thế cờ lần nữa, lộ ra nụ cười khó có được : "Người trẻ tuổi, tài đánh cờ của cháu không tệ, tên cháu là gì?"

"Họ Sở, tên một chữ Phong."

"Sở Phong? Ừ, tên có khí phách." Ba Lương mút nhẹ hớp trà, đột nhiên hỏi: "Dĩnh Nhi, khó có khi nào thấy con đeo trang sức trên tay. Tại sao lại đeo vào ngón vô danh trên bàn tay phải vậy?" Ba Lương biết rõ còn hỏi.

Nếu không phải là Sở Phong hợp mắt ông. Ông nhất định trực tiếp rút chiếc nhẫn ra khỏi tay con gái, đuổi tên trẻ tuổi này đi. Dù sao cũng là chuyện chung thân đại sự cả đời, nào có chuyện chưa được ba mẹ đồng ý đã tự đính trước.

"Ba." Lương Dĩnh Nhi mếu máo không tình nguyện hô.

Hu..! Nào có người trở mặt nhanh như vậy. Đối với Sở Phong thì tán thưởng, đối với con gái như cô liền trở nên nghiêm túc.

"Còn dám kêu! Tại sao ba mẹ gọi điện tới Đài Bắc, chủ nhà của con nói con không ở đó nữa?" Ba Lương mất hứng trách cứ cô.

"À, chuyện này . . . ?" Lương Dĩnh Nhi sững sờ , không biết nên trả lời ra sao.

Thảm! Ba không phải đã biết bọn họ ở chung chứ?

"Bác trai, chiếc nhẫn là do cháu đeo lên cho cô ấy, hi vọng bác có thể đồng ý hôn sự của chúng cháu." Sở Phong vẻ mặt cung kính, cùng với thái độ cùng bộ dáng phóng đãng ngày thường khác nhau một trời một vực.

Ba Lương trầm tư một hồi, mới lên tiếng lần nữa: "Tại sao muốn kết hôn với con gái của bác?"

Vấn đề rất đơn giản, nhưng có thể đáp thật tốt mới quan trọng.

"Bởi vì muốn cả đời thương yêu cô ấy, cả đời có cô ấy làm bạn, cả đời yêu cô ấy." Sở Phong trả lời với thái độ kiên định, toát ra tình cảm dịu dàng nhìn Lương Dĩnh Nhi .

"Sở Phong." Lương Dĩnh Nhi hốc mắt đỏ lên, kìm lòng không được rơi lệ, còn có chuyện gì so với chuyện này quan trọng hơn?

"Con gái của bác liền giao cho cháu rồi." Ba Lương trịnh trọng nói, thái độ khẳng định nhìn Sở Phong. Nhưng cả người trong nháy mắt tựa hồ trở nên già nua rất nhiều.

"Bác trai, cháu còn có một thỉnh cầu." Mấu chốt thành bại quyết định tại đây rồi !

Ba Lương đang muốn rời đi liền dừng bước lại, nhìn Sở Phong. "Cháu nói đi!"

"Con hi vọng có thể mang Dĩnh Nhi đến châu Âu định cư, hi vọng bác có thể đồng ý." Hô! Anh rốt cuộc nói ra.

Dừng lại mấy giây, Ba Lương nhìn con gái một chút, lúc này mới gật đầu đồng ý. "Ở lại nơi này vài ngày đi!" Con gái trưởng thành, muốn giữ cũng không giữ được, dứt khoát liền để nó đi theo Sở Phong đi!

Cửa thứ ba, Sở Phong cũng quá quan. (vượt qua)

"Cám ơn ba, về sau, chúng con sẽ thường xuyên về thăm ba mẹ. Ba mẹ cũng có thể ngồi máy bay đến Âu châu thăm chúng con, thuận tiện đi nghỉ phép luôn."

Lương Dĩnh Nhi ngọt ngào cười một tiếng. Nụ cười sáng lạn khiến Ba Mẹ Lương rất yên tâm đem cô giao cho Sở Phong.

"Con bé ngốc, cái này thì có gì phải cám ơn!" Mẹ Lương ở một bên chen vào nói: "Mấy ngày nay, hai con hãy ở đây bồi ba mẹ đi. Còn Dĩnh Nhi, và sau, có chuyện gì phải báo cho ba mẹ biết một tiếng. Đừng để ba mẹ ở đây lo lắng."

"Dạ, mẹ, lần sau con tuyệt đối sẽ không tự nhiên biến mất nữa."


Lương Dĩnh Nhi khẽ dựa về phía sau, trả cho Sở Phong một cái mặt quỷ. Sở Phong lại len lén hằn lên gương mặt cô.

"Biết là tốt rồi!" Chậc! Hai đứa này, xem bọn họ như không tồn tại sao?

"Mẹ thấy bình thường hai con cũng quen ở cùng nhau. Nên cũng không cần thay Sở tiên sinh an bài một gian phòng khác, hai con ở cùng gian phòng đi!"

"Dạ." Lương Dĩnh Nhi cực kỳ vui vẻ, căn bản không chú ý tới có cái gì không đúng.

Sở Phong khóe miệng hơi giơ lên, lấy ánh mắt cảm kích nhìn ba mẹ vợ tương lai . Để cho bọn họ có nhiều thời gian "chung đụng" hơn.

Ah? Bà có phải bị viễn thị rồi không? Hình như bà thấy con rể tương lai lộ ra ánh mắt như thể quỷ kế đạt được, bà không phải đã đẩy con gái mình vào miệng hổ chứ?

"Mấy người trẻ tuổi các con tự mình lên kế hoạch đi. Xem mấy ngày nay muốn sống thế nào, chúng ta cũng sẽ không tham dự." Mẹ Lương phất tay một cái, theo Ba Lương cùng đi ra hậu viện.

"Dĩnh Nhi, phòng của em ở đâu?" Sở Phong ẩn nhẫn cười hỏi.

"À, Tại sao hỏi như vậy?" Mới vừa rồi có phải cô lại đồng ý bừa cái gì không? Tại sao Sở Phong lại có vẻ mặt gian trá như vậy? Lương Dĩnh Nhi phòng bị nhìn Sở Phong.

"Bà mẹ cởi mở của em bày tỏ anh có thể giở trò với em." Nếu có thể cùng phòng, vậy thì chứng tỏ việc anh muốn xuống tay với cô cũng được ngầm cho phép.

"Đừng gạt người?"

"Ai thèm lừa em! Em không nhìn thấy ba mẹ cố ý đi ra hậu viện, đem không gian này để lại cho chúng mình sao?" Chẳng mấy khi anh có thể thuận lợi giải quyết xong vấn đề khó khăn, cô hẳn phải nên thưởng cho anh chứ?

Sở Phong tay ôm hông cô, anh như một con báo đói bụng không ngừng ngửi con mồi, xem nên xuống tay từ nơi nào.

"Không đứng đắn! Yên tĩnh một chút được không." Vậy mà cô còn thay anh vui vẻ. Ah? Đợi chút, cô nhớ đến một chuyện quan trọng. "Anh đánh cờ tướng rất lợi hại phải không?" Lương Dĩnh Nhi quấn lấy tay Sở Phong, đi tới căn phòng nhỏ của cô ở trên lầu hai.

Nếu ba mẹ đều đã đồng ý rồi, cô tự nhiên cũng sẽ không phản dối. Nếu ba trách cứ, cô tin sẽ có người thay cô chịu oan.

Ưhm, có phải cô biến ác rồi không? Cổ nhân nói quả thật không sai : gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Những lời này dùng trên người cô và Sở Phong vô cùng chính xác.

"Bình thường."

"Vậy sao anh lại thắng trận này?" Chẳng lẽ trí thông minh của anh thật sự cao như vậy?

"Ăn gian."

"Ừm, phương pháp tốt." Không đúng, Lương Dĩnh Nhi lấy lại tinh thần, có chút không xác định hỏi lại lần nữa: "Anh vừa nói gì?" Cô thật hy vọng mình nghe lầm.

"Ăn gian." Sở Phong nói lại lần nữa, mỉm cười nhìn cô.

"Anh… anh ăn gian?" Ai có thể nói cho cô biết, đây không phải là sự thật.

"Cái này có gì kỳ quái đâu?" Sở Phong nhíu mày, cho rằng Lương Dĩnh Nhi chuyện bé xé ra to.

Chỉ số thông minh cao cũng không đồng nghĩa với có đạo đức. Mặc dù anh đã học thuộc Tứ Thư Ngũ Kinh, anh cũng vẫn ăn gian.

Lương Dĩnh Nhi che trán, lắc đầu nói: "Không có bất kỳ một vị thầy giáo nào thích học sinh ăn gian."

Trước vườn ,các loài hoa đều nở rộ, màu sắc rực rỡ, cánh hoa theo những cơn gió đông rơi xuống, một vẻ đẹp không giống nhân gian.

Kéo cửa kính ra, thấy ngoài hành lang gấp khúc bày một cái mâm. Hai cái ly sứ nằm trên đó, từng cái được khắc tên rõ ràng, mang theo ý nghĩa, giá trị bất phàm.

Uống ly trà nóng, Mẹ Lương chậm rãi mở miệng: "Ông ‘ không cẩn thận ’ để thua?"

Dù sao đối với ba mẹ mà nói, trên đời này, không có chuyện gì quan trọng bằng hạnh phúc cả đời của con gái họ.

"Một nửa một nửa." Ba Lương hơi bất mãn trả lời.

Ông đúng là có nhường, nhưng ông lại cảm thấy hơi nghi ngờ . . . . .

Cười khẽ mấy tiếng, bà che miệng không để cho mình luống cuống. "Khó có khi nào nghe thấy ông nói những lời này, thế nào, bị suy sụp rồi hả?" Thì ra con rể vẫn có chút tài năng.

"Đúng vậy! Đúng là có chút khó khăn." Xếp chân đã lâu, ông đứng dậy ngưng nhìn cảnh hoa vũ uyển chuyển rơi đầy trời . "Bởi vì tôi không rõ, con ‘ xe ’ lẽ nào đã được cải tử hồi sinh." Ông nhíu mày, dường như không cách nào tiếp nhận loại sự thật này.

"Ông sẽ không muốn biết."

"Sự thật" này sẽ làm hư chuyện tốt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui