Người Tình Của Ác Ma

Nhà sách là nơi tốt nhất để tiêu thời gian. Nhất là đối với loại người không thích dạo chơi như Lương Dĩnh Nhi. Nhà sách chính là nơi giải trí hưu nhàn thường ngày.

Lần này, Lương Dĩnh Nhi theo Sở Phong tới tòa nhà nơi làm việc của anh. Nhưng cô chỉ có thể ở phòng nghỉ ngơi mà không thể làm gì. Còn Sở Phong lại loay hoay sứt đầu mẻ trán, vì vậy cô liền len lén xuống lầu đi tới nhà sách gần đó.

Cô cầm lấy ba bốn quyển tiểu thuyết, tính thanh toán tiền xong sẽ đến quán Coffee xem.

Về phần tại sao tính tiền xong mới xem? Đó là bởi vì cá nhân cô cho rằng thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí. Nếu như đứng xem trong nhà sách, không chỉ khiến cho nhân viên phục vụ xem thường, bản thân cũng dễ dàng bị đau nhức tay chân . Không bằng mua về từ từ thưởng thức, dù sao sách vốn là nên cất chứa.

Lương Dĩnh Nhi đẩy ra cửa kiếng nhà sách, trên tay một túi sách khiến cô bật cười. Nhưng nụ cười của cô không duy trì được quá lâu, đằng trước một cô gái thẳng tắp đi về phía cô, hai người đụng vào nhau, sách rơi đầy đất.

"Cô ơi, cô không sao chứ?" Lương Dĩnh Nhi nhìn về phía người con gái té trên đất, đưa tay muốn đỡ cô ấy dậy.

"Tôi không sao, ngược lại sách của cô lại bị tôi đụng rớt, thật là ngại." Tiếng của cô gái này dịu dàng đến mức khiến người ta say. Nhất là vẻ ngoài xuất sắc của cô ấy, làm cho một ít phái nam ở đây động lòng.

Cô giúp Lương Dĩnh Nhi đem sách nhặt lên. Hành động cử chỉ không khác gì những tiểu thư khuê các, nhưng lại mang phần thân thiết.

Đưa sách trả lại cho Lương Dĩnh Nhi, cô lại mở miệng: "Xin hỏi một chút, cô có biết tòa nhà T•M ở nơi nào không?"

Giọng nói của cô ấy quả như tiếng của trời a! Không ít người rối rít dừng lại động tác tai chỗ, nhìn về phía cô gái xuất sắc này.

Vốn là khách quan, Lương Dĩnh Nhi ngược lại bị vắng vẻ ở một bên.

"Ra khỏi đây, quẹo trái rồi đi thẳng là tới."

Tòa nhà T•M? Chỗ đó không phải là nơi làm việc của Sở Phong sao?

"Cám ơn." Cô gái nói cám ơn, nụ cười trên mặt khiến người ta cảm thấy như gió xuân. "À, đúng rồi!" Cô giống như nghĩ đến cái gì, lại quay đầu lại nói một câu với Lương Dĩnh Nhi: "Lần sau nhớ cẩn thận, biết không?"

Lương Dĩnh Nhi gật đầu một cái, cho rằng cô ấy đang muốn nhắc nhở mình đừng ngã nhào nữa.

Một hồi lâu sau, Lương Dĩnh Nhi cầm sách, gọi một ly Cappuccino, ngồi một chỗ gần cửa sổ trong quán Cof¬fee.

Cô thỉnh thoảng uống một hớp cà phê, dãn gân cốt một cái. Sau đó lại hết sức chăm chú đọc quyển sách, theo Nevine sinh ra cảm xúc buồn vui, nhưng đột nhiên lại có người không thức thời tới quấy rầy cô.

Hai người đàn ông hình thể to con nhanh nhẹn dũng mãnh ngăn ở trước mặt Lương Dĩnh Nhi."Tiểu thư."

"Có chuyện gì không?"

Tại sao có thể có người yêu sâu đậm như vậy, ngu ngốc như thế? Biết rất rõ tất cả chỉ là giấc mộng, trôi qua liền tan thành mây khói, vậy mà vẫn không chùn bước.

Lương Dĩnh Nhi rơi vào tình tiết trong sách, hoàn toàn không để ý tới thực tế đang xảy ra chuyện gì.

"Thiếu chủ của chúng tôi hi vọng mời cô đi qua ngồi một chút." Hai người đàn ông đồng thanh nói, tuyệt không dám động tay động chân với Lương Dĩnh Nhi, dù sao bọn họ cũng sợ ác ma nha!

"Ừ. . . . . .chờ tôi một chút."

Hiểu lầm khiến hai người chia lìa mấy chục năm. Dù gặp mặt lại nhưng vẫn có thật nhiều bất đắc dĩ, khổ sở, khiến một đoạn tình yêu vốn tốt đẹp lại trở thành bi kịch. . . . . .

Năm phút đồng hồ trôi qua.

Mười phút trôi qua.

Ba mươi phút lại qua đi.

Một tiếng trôi qua.

"Tiểu thư." Hai người đàn ông vô cùng bất đắc dĩ nhìn Lương Dĩnh Nhi.

"Câm miệng!"

Thì ra tất cả đều là do anh ta! Mang theo mặt nạ, trên thực tế lại ở bên trong cản trở. Hận không thể khiến cho bọn họ hai người chia lìa, nhưng anh ta cũng vì một tình yêu không có kết quả a! Tình yêu đồng tính.

"Tiểu thư, nếu như cô muốn đọc sách, chỗ của thiếu chủ chúng tôi cũng có, không biết có thể hay không. . . . . ."


"Không thể." Cô vô cùng kiên trì đem sách xem xong.

"Mấy người đang làm gì thế? Ngay cả một cô gái cũng giải quyết không được, trực tiếp mang đi!"

Đột nhiên, một người đàn ông cực kỳ tức giận xuất hiện, trên mặt ông ta có vết đao khiến người sợ hãi.

"Vâng" Haiz! Rốt cuộc có thể không cần bị phạt đứng rồi, về phần chọc giận ác ma , món nợ này. . . . . . Tự nhiên không rơi trên vai hai người bọn họ rồi.

Hai người dùng vải ướt giấu sẵn che miệng mũi Lương Dĩnh Nhi, làm cho cô hôn mê rồi mang cô đi: dĩ nhiên, bọn họ không quên mang theo sách của cô.

Một nhóm người nhanh chóng rời đi, động tác gọn gàng, không lưu lại dấu vết. Chỉ tiếc, chuyện liền bị phá hủy ở. . . . . .

Cô gái mới vừa rồi đụng vào Lương Dĩnh Nhi trong nhà sách đã nhìn hết một màn này, lắc đầu thở dài than thở.

Cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, bấm một số điện thoại quen thuộc đến không thể nào quen nữa.

Điện thoại được tiếp lên.

"Ác ma, phụ nữ của anh bị mang đi."

Người bị bắt cóc thường bị giấu ở đâu? Căn phòng âm u nhỏ hẹp? Nhà xây rách rưới không theo luật an toàn kiến trúc? Hay là phòng tiếp khách tráng lệ đây?

"Trà." Lương Dĩnh Nhi mở bìa cứng bộ sách ra, không vui kêu lên.

Thật là quá tệ, nếu muốn mời cô tới cần phải làm tốt tư cách chủ nhà chứ! Tại sao có một căn phòng tiếp khách tráng lệ, ánh đèn sáng ngời như vậy, lại quên đối đãi với cô phải có lễ phép đây?

"Trà tới." Gặp quỷ! Bọn họ phải là người phụ trách giữ cửa, thế nào lại biến thành phục vụ rồi chứ?

"Massage, tôi muốn người thứ hai giúp tôi ấn . . . . . ." Người trước cực kỳ thô lỗ!

"Tiểu thư, cô xin chờ một lát, tiểu nhân liền đi gọi người tới." Đầu đảng lão đại trong nháy mắt biến thân làm quản gia.

"Ừ." Lúc này Lương Dĩnh Nhi mới hài lòng tiếp tục đọc nội dung trong sách.

Aiz! Đều do bọn họ gây mê cô, khiến cô quên mất mình đang xem tới trang thứ mấy. Hơn nữa bọn họ lại đem sách của cô ném loạn. Cô mới có thể tức giận như vậy, mới khó chịu như vậy, nếu không bình thường cô làm sao dám sai bảo người khác như vậy!

"Này, kêu bên ngoài đi dò xét tin tức chưa." Đầu đảng lão đại nhỏ giọng ra lệnh với tên lâu la, chỉ sợ Lương Dĩnh Nhi bởi vì bọn họ nói chuyện âm lượng quá lớn mà phát giận.

Không phải nói mấy người bọn họ một đám đàn ông sợ một người đàn bà, mà là sợ núi dựa sau lưng của cô, bọn họ không chọc nổi a! Hơn nữa người đàn bà này tức giận không giống người bình thường - giận là la ó ầm ĩ. Chỉ biết dùng ánh mắt vô tội, giọng nói dễ nghe không mang theo lời thô tục ghét bỏ động tác của bọn họ, làm cho bọn họ có tức giận cũng khó mà phát tán!

Nhưng nói tới cũng thật kỳ quái, lâu như vậy rồi mà người cũng không thấy tới , cũng đã gọi điện thoại cho biết, vì sao ác ma lại không chịu tới cửa đây? Hay là bọn họ trói lầm người? Không có khả năng đi!

Đầu đảng lão đại chuyển vòng lẩn quẩn, gấp đến độ giống như tiểu thái giám Thanh triều. Trong lòng lại không ngừng oán than mình, bởi vì tiền mà bị ma quỷ ám ảnh nhận một công việc như vậy. Cái gì mà cũng giống công việc mọi khi, còn nói cục diện rối rắm vẫn còn tương đối thỏa đáng!

"Khụ khụ! Vị bác trai bên kia, có thể mời yên tĩnh một chút không?" Ông ta quấy nhiễu tới hứng thú đọc sách của cô rồi."Chẳng lẽ bác không biết người đọc sách cần một hoàn cảnh an tĩnh. Mà tiếng đi bộ của bác sẽ ảnh hưởng tới người đọc sách như tôi. Liên lụy như vậy cũng sẽ khiến người đọc sách cảm thấy bực dọc. Khi bực dọc đến một cấp độ nào đó, người đọc sách sẽ bộc phát tính tình không phân tốt xấu. Cái này cùng chứng bệnh nóng nảy buồn bực của bệnh nhân ức chế giống nhau . . . . . ."

Đủ rồi! Cô ta lại nói nữa! Nói lảm nhảm không ngừng vang vọng bên tai bọn họ. Mà cái duy nhất bọn họ nhớ cũng chỉ có "Người đọc sách " , "bực dọc" .

Phịch một tiếng!

Cánh cửa điêu khắc tinh xảo bị oanh mở, sự chú ý của mọi người toàn bộ dời về phía cửa. Chỉ thấy ác ma — Sở Phong nắm lấy Thiếu chủ tập đoàn Thái Uy, đi theo phía sau chính là cô gái thần bí.

Cô gái lấy tư thế đứng ở một bên xem kịch vui, cũng không tính nhúng vào dòng nước đục này.

Aiz! Cô đã cảnh cáo cô ấy, cô ấy thế nào vẫn không cẩn thận như vậy a?

Sở Phong mang vẻ mặt khó coi đem Thiếu chủ tập đoàn Thái Uy xô ngã trên đất. Đối đãi như đứa trẻ rách nát, xem ra lửa giận của anh nửa khắc hơn chắc là diệt không hết.

Cái gọi là bắt giặc phải bắt vua trước. Lúc này Sở Phong không phải tới muộn, mà là trước tiên đi cùng"Vua" nói chuyện một chút.

"Thả, người." Sở Phong lấy ánh mắt ý bảo bọn họ mau thả người.

Tên tiểu lâu la còn lại sợ tới mức đứng ở một bên thẳng run, vì mình cầu nguyện, cầu nguyện mình đừng trở thành vật tế của ác ma. Ô….! Bọn họ từ đầu đến đuôi đều chưa buộc qua người phụ nữ này nha! Ô…….!


Lương Dĩnh Nhi vẫn luôn ở trong tình trạng đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết. Cho đến khi cuốn sách khép lại, cô mới thỏa mãn đem cuốn sách đặt nhẹ lên bàn, bưng lên lý trà hoa ưu nhàn thưởng thức. Không chút để ý rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Nghỉ ngơi một lát, cô lại tính cầm lên một quyển sách khác tiếp tục đọc.

"Lương Dĩnh Nhi!" Anh vì cô mà lo lắng muốn chết, vậy mà cô cư nhiên ưu nhàn ở nơi này đọc sách! Trên trán hiện lên gân xanh, Sở Phong kích động muốn giết người.

"Ah, Sở Phong, anh đã đến rồi à?" Nhất định là cô đọc sách quá mê mẫn mới không phát hiện ra anh.

"Em không phải cho rằng em sống quá an nhàn rồi không?" Thế mà anh lại thay cô lo lắng không thôi.

"Vậy sao?" Lương Dĩnh Nhi nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi sau đó trả lời: "Nhưng, nếu anh đã tới đón em, chúng ta có thể đi rồi?" Cô nhảy xuống ghế sa lon, còn lễ phép dọn dẹp mặt bàn bị chính mình làm loạn, lúc này mới sôi nổi chạy đến bên cạnh Sở Phong.

Sở Phong một tay cầm túi đựng đầy sách dày cộm, một tay ôm eo nhỏ của cô, động tác tự nhiên tựa như tất cả vốn nên như thế. "Em khẳng định anh sẽ tới sao?" Anh hoài nghi cô vì lấy lòng anh mà nói như vậy.

"Đó là đương nhiên." Nếu như anh không tới, cô sẽ chờ đến khi anh tới mới thôi —— đây là một câu được viết trong một quyển sách nào đó.

"Khụ! Hai vị, có thể đừng ở trước mặt mọi người ôm ôm ấp ấp, chàng chàng thiếp thiếp không?" Chậc chậc, làm sao có thể xem cô như không tồn tại như vậy? Cô là mỹ thiếu nữ ngây thơ còn chưa đủ mười tám tuổi đó!

Lương Dĩnh Nhi quay đầu, lúc này mới phát hiện, thì ra mỹ nữ mới vừa quấy rối hai người bọn họ là người cô đã gặp ở nhà sách. "Cô cũng ở đây à?"

"Tôi dĩ nhiên ở nơi này a! Bởi vì chính tôi đã thông báo cho Sở Phong tới ‘nhận người ’, những thứ khác về trước rồi hãy nói!" Cô kéo một tay còn lại của Lương Dĩnh Nhi, mạnh mẽ kéo cô rời khỏi hiện trường. Tránh để hình ảnh máu tanh sau đây sẽ làm cho cô mất hứng.

"Nhưng. . . . . ." Cô có thể năn nỉ Sở Phong xuống tay lưu tình không?

"Không có nhưng nhị gì hết, đi nhanh đi!" Chẳng lẽ, cô muốn ở lại chỗ này khiến đao thương ghim vào chính mình một hai cái?

Dọn sân xong, trò chơi giết hại một chút cũng không vui bắt đầu.

Kỳ quái, thật kỳ quái. Tại sao cô lại bị "thỉnh" đi làm khách? Tại sao lúc Sở Phong xuất hiện lại có thêm một người ngoài? Tại sao vị người ngoài này biết nhà của Sở Phong?

"Vị đại tỷ tỷ đang đứng ngẩn người kia, chị có thể vào nhà không?" Cô sẽ không bị dọa sợ tới mức choáng váng chứ?

"Cô . . . . ." Cô bé kia, làm sao biết cách mở cánh cửa này?

Lời nói còn chưa hỏi ra lời, trước cửa liền truyền tới tiếng mèo kêu.

"Tuyết Nhi!"

"Tiểu Tuyết Nhi."

Hai cô gái đồng thời hô, chú mèo lựa chọn cô gái nuôi nó nhiều năm, mà không phải là Lương Dĩnh Nhi.

Cô gái ôm lấy mèo, sờ sờ cổ chú mèo rồi nói: "Thì ra là em núp ở đây! Khó trách mấy ngày nay chị không tìm được em."

"Cô. . . . . . Cùng con mèo này rất thân?" Lương Dĩnh Nhi cảm thấy trong lòng ê ẩm, cảm giác như mất đi thứ gì đó, cùng với đau lòng. Đứng ở bên cạnh Sở Phong là người khác, quen thuộc nơi này là người khác, còn mèo nhận chủ cũng là người khác, vậy cô là cái gì đây?

"Em nuôi nó nhiều năm như vậy, dĩ nhiên cùng nó rất quen rồi!" Cô gái đem mèo thả xuống đất cho nó tự do đi lại. "Đúng rồi! Em còn chưa tự giới thiệu mình, em tên là Phòng Tuyết Nhi, là đồng bạn của Sở Phong." Cô mỉm cười ngọt ngào.

"Đồng bạn?" Hô! Cũng may, ít nhất cô ta không phải nói là bạn gái.

Cô tùy ý tìm chỗ ngồi xuống. "Chị nghe qua tổ chức ‘ Ngục ’ này chưa?"

"Ừ, hình như nghe qua." Nếu như báo viết không lầm, ‘Ngục’ trong miệng cô ấy hẳn là tổ chức hắc đạo nổi lên mấy năm gần đây.

"Chi nhánh của Ngục phân bố rộng lớn, lấy kinh doanh quân hỏa buôn bán, đánh lén ám sát. . . . . . hoạt động phi pháp làm chủ. Trong đó quản lý tổ chức và cho giao dịch có thể thuận lợi tiến hành có bốn người, cũng chính là bốn vị Môn chủ. Em cùng Sở Phong theo thứ tự là hai vị trong đó, danh hiệu của Sở Phong là ‘ ác ma ’, mà em còn lại là ‘ thiên sứ ’."

"Là Fallen Angle đi!" Giọng nói lạnh lùng vang lên, Sở Phong dùng ánh mắt sắc bén trừng Phòng Tuyết Nhi, không hài lòng về sự nhiều chuyện của cô.

Phòng Tuyết Nhi nhún nhún vai lơ đễnh, vẫy tay gọi mèo lại. Vuốt ve bộ lông nó, khóe miệng chứa một nụ cười tà ác.


"Sở Phong." Anh ấy không phải còn đang giận vì cô ngây ngốc đi theo người xấu đi? Lương Dĩnh Nhi có chút bận tâm nhìn anh.

Anh không nói, chỉ ôm Lương Dĩnh Nhi thật chặt. Lấy hành động bày tỏ lo lắng của anh.

Khi anh nhận được cuộc gọi của Phòng Tuyết Nhi, thì từng có một khắc cho rằng Lương Dĩnh Nhi sẽ không còn ở lại bên cạnh anh, còn có một loại đau lòng và áy náy.

Bây giờ mất mà tìm được lại, khiến cho anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn đem Lương Dĩnh Nhi ôm thật chặt trong lòng, như vậy mới có thể cảm nhận được sự tồn tại chân thật của cô.

"Tôi khổ cực như thế mới có thể đi vào nơi này, còn phải xem hai vị thân thiết, hai người thật sự quá đáng mà?" Sớm biết như vậy anh (Tuyền Hoàng) liền đem Bảo Bảo mang theo, thi hôn.

Ah? Nơi này chỉ có hai nữ một nam, Sở Phong lại không nói chuyện, vậy tiếng nói này là của ai?

"Hắc, tiết mục “gặp lại” đã diễn xong, có thể xoay người lại nhìn tôi không? Dù gì tôi cũng thay mấy người giải quyết hơn mười tên theo dõi."

"Ah! Bác sĩ!" Thì ra thật sự là có người khác, không phải ảo giác.

"Tại sao ông lại xuất hiện ở nơi này?" Sở Phong không kiên nhẫn hỏi thăm.

Anh thật muốn làm thịt Tuyền Hoàng, tránh cho hắn làm hư chuyện tốt của anh.

"Tôi cũng chỉ thuận đường tới đây lắc lư. Vừa lúc nhìn thấy bên ngoài có mấy người không biết sống chết muốn xông tới. Tôi liền giúp ông giải quyết bọn họ rồi!" Ai ngờ đối thủ quá yếu, hại anh một chút cũng chưa chơi đã. Tuyền Hoàng ngậm điếu thuốc, buông thả nói.

Nếu những người bên ngoài biết, nhất định đều sẽ đấm ngực phản đối. Không dám tin đai đen karate như bọn họ lại có thể thua trên tay Tuyền Hoàng.

"Bên ngoài còn có người?" Hóa ra anh ra tay còn chưa đủ hung ác, không thể cho bọn họ biết bài học nhớ đời?

"Anh ta cũng là một trong bốn vị Môn chủ." Phòng Tuyết Nhi lên tiếng lần nữa, giải thích với Lương Dĩnh Nhi.

"Vậy còn một vị nữa đâu?" Lương Dĩnh Nhi tò mò mở miệng, dường như tuyệt không sợ hãi.

"Có lẽ về sau chị sẽ gặp, cũng có lẽ là không." Trên mặt Phòng Tuyết Nhi nở nụ cười không giảm, lại làm cho người ta cảm thấy quỷ dị, thần bí.

"Lương Dĩnh Nhi!" Cô biết càng nhiều đồng nghĩa với càng nguy hiểm! bàn tay Sở Phong co rụt lại, bắt được cánh tay Lương Dĩnh Nhi. Cấm cô hỏi những chuyện liên quan tới tổ chức.

"Cho cô ấy biết thì có sao đâu?" Dĩ nhiên, Lương Dĩnh Nhi cũng có thể lựa chọn không biết. Như vậy cô nhất định sẽ giết Lương Dĩnh Nhi, để phòng ngừa tin tức tràn ra.

Phòng Tuyết Nhi không chút sợ hãi nhìnSở Phong, thậm chí dám phản đối anh.

"Tôi không hy vọng cô ấy bởi vì tôi mà bỏ mạng!"

Sở Phong vừa hô Phòng Tuyết Nhi, vừa đem Lương Dĩnh Nhi kéo vào trong phòng, muốn cô cách xa Phòng Tuyết Nhi .

"Tuyết Nhi, hôm nay tựa hồ em đặc biệt tích cực." Tích cực phá hư người khác!

"Đừng quên, em chính là người có thù tất báo." Sở Phong dám can đảm nói cô là Fallen Angle, như vậy cô đương nhiên phải trả lại hắn một món quà lớn.

Phòng Tuyết Nhi đem con ngươi híp lại, cùng bộ dáng ưu nhã, vô tội thường ngày cách nhau một trời một vực.

"Anh thật sự hoài nghi, năm nay em mới có mười bảy tuổi thôi sao?" Tuổi nhỏ, lại khôn khéo dọa người. Tuyền Hoàng dập tắt điếu thuốc, nói đến vấn đề thắc mắc trong lòng nhiều năm.

"Tuổi thật cùng tâm lý bình thường sẽ có chênh lệch." Ví như chỉ số thông minh cùng tuổi của cô là không thể so sánh.

"Tiểu ác ma." Anh phi một tiếng.

"Anh sai rồi, em là tiểu thiên sứ." Cô trả lại anh một câu.

"Đi thôi! Chúng ta cùng nhau tới xem bọn họ đang làm gì." Phòng Tuyết Nhi ôm chú mèo đang chơi đùa, bước chân nhẹ nhàng vô cùng.

"Aiz! Xem ra lại có sắp người gặp nạn rồi!" Tuyền Hoàng lắc đầu, nhưng bước chân cũng không dừng lại, anh. . . . . . Tựa hồ cũng rất kỳ vọng!

" Em có thể đặt câu hỏi không?" Lương Dĩnh Nhi khéo léo ngồi ở mép giường, giơ tay đặt câu hỏi.

Hu. . . . . . Chuyện làm sao biến thành như vậy? Cô bị Sở Phong kéo vào chỗ này từ khi nào rồi?

"Em hỏi đi." Sở Phong không yên lòng đáp lại.

Anh phải nghĩ biện pháp, đem hai người không có nhiệm vụ đang đứng bên ngoài kia đuổi đi.

Lương Dĩnh Nhi hít sâu một hơi, chậm chạp hỏi: "Vị Môn chủ chưa lộ diện kia là người như thế nào?"

Giọng nói của cô thật bình tĩnh, lại làm cho Sở Phong rung động.


"Tại sao muốn hỏi như vậy?" Ánh mắt của anh lạnh như băng, không chớp mắt nhìn chòng chọc Lương Dĩnh Nhi. "Những thứ này không phải là chuyện em nên biết."

Anh hi vọng cô không biết một mặt tàn nhẫn của anh. Chỉ vì anh muốn có được loại hạnh phúc không dễ dàng này.

"Đừng nóng giận hay tức giận được không?" Cô dịu dàng ôm cổ Sở Phong, tựa vào bờ vai rộng của anh.

"Em chỉ muốn hiểu rõ anh hơn, cũng không có ác ý. Anh nguyện ý chia sẻ chuyện cũ của anh cho em nghe không?"

Giọng nói nhỏ nhẹ trấn an tâm tình lo lắng của anh. Anh rốt cuộc buông lỏng bả vai đang căng thẳng, sau đó để cho đầu cô chôn sâu hơn trong ngực anh, như muốn cùng cô hợp lại làm một.

"Anh không biết, thì ra là anh có thể có được hạnh phúc."

Giọng nói sâu xa từ trên đầu cô truyền đến. Lương Dĩnh Nhi buông lỏng thân mình dựa vào vai anh.

"Anh không biết ba mẹ mình là ai, tên thật là gì, nơi sinh ở đâu. Từ lúc anh có trí nhớ tới nay, anh lớn lên ở nhà thờ, là một giáo đồ thành kính."

Khi đó anh không có tên, mọi người đều nói anh là đứa trẻ không ai muốn. Lúc đó cái gì anh cũng không hiểu, cho nên không hiểu câu nói kia của bọn họ có ý gì. Nhưng khi anh dần dần lớn lên, anh mới sáng tỏ, thì ra mình vừa ra đời liền bị vứt bỏ. Mà khi đó anh lại không cách nào chống cự lại những cư xử không mấy thân thiện kia, chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.

Vàosinh nhật lần thứ mười tám của anh. Nhà thờ bị một cơn lửa giận thiêu rụi, một mảnh vụn cũng không còn. Thậm chí có mấy đứa trẻ cũng bị chôn vùi trong trận hỏa hoạn đó. Chỉ có anh may mắn trốn thoát, lại bị người ta hiểu nhầm thành hung thủ, không có ai chịu nghe anh giải thích, chỉ lo đánh anh, làm nhục anh.

Sự đau đớn từ roi da không chỉ hằn trên da thịt, mà còn chôn vùi sâu trong tâm hồn anh. Vì vậy vào ngày sinh nhật lần thứ mười tám đó, anh đã ước được trở thành ác ma.

"Rồi sau đó, anh vô tình gặp gỡ anh em nhà họ Phòng. Được bọn họ bồi dưỡng trở thành một thành viên của tổ chức. Thời gian cứ thế trôi qua đã gần chín năm, lúc này đây anh gặp được em, em chính là hạnh phúc của anh."

Anh hôn lên cái trán trơn bóng của cô, ôm sát cơ thể mềm mại của cô. Anh biết cô đang run rẩy, cô dùng sức ôm anh như muốn cho anh vô vàn an ủi.

"Sở Phong. . . . . ." Cô nói không ra hai chữ "Đáng thương" này, chỉ có thể không nói gì nhìn anh.

"Em sợ sao?" Cô nguyện ý tiếp nhận một người đàn ông như anh sao?

"Tin em." Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt đen lóe ra ánh sáng. "Trên thế giới này không có chuyện nhất định, đúng và sai chỉ khi mọi người trải qua một thời gian dài mới có thể nhận xét. Có lẽ đối với người đời mà nói anh là ác ma tội lỗi. Nhưng đối với em mà nói, anh là niềm hạnh phúc của em." Cô lau đi những giọt lệ trên mặt, nhón chân lên, hôn lên đôi môi anh.

"Như vậy còn chưa đủ."

Anh hôn trả lại Lương Dĩnh Nhi, bá đạo đem lưỡi thăm dò vào trong miệng cô, hấp thu chất mật.

"Khụ khụ! Hai vị ôn chuyện cũ , hôn xong chưa?" Ở một bên xem kịch vui lâu như vậy mà còn không nói ra tiếng nào thì thật xin lỗi chính mình. Phòng Tuyết Nhi dựa vào cánh cửa, giọng nói nhẹ nhàng quấy rầy một đôi giai ngẫu . Mặc dù từ lúc bước vào tới giờ, cô không cảm thấy chuyện mình làm được xem là quấy rầy.

" Tại sao hai người lại ở đây?" Thật mất hứng! Sớm biết thế này, anh nên đem bọn họ ném ra ngoài.

Sở Phong hung tợn hỏi thăm, mà Lương Dĩnh Nhi thì đỏ bừng mặt, núp ở phía sau anh không biết nên làm thế nào.

"Cửa không khóa, xem hai người hôn kịch liệt như vậy. Em lại tốt bụng không muốn lên tiếng quấy rầy, cho nên không thể làm gì khác hơn là ở một bên chờ đợi." Phòng Tuyết Nhi trả lời, hoàn toàn không cảm thấy chột dạ.

Ngược lại Tuyền Hoàng ở một bên đang âm thầm trầm trồ khen ngợi vì hành động nguy hiểm dám vuốt râu hùm của Phòng Tuyết Nhi.

"Bây giờ mời hai người ra ngoài." Trừ khi bọn họ muốn bị nâng ra ngoài.

"Đừng dữ như vậy được không? Em chỉ là muốn nhắc nhở anh, nhiệm vụ tổ chức giao cho anh nhớ hoàn thành, nếu không hậu quả tự phụ trách." Phòng Tuyết Nhi mỉm cười nói, rồi sau đó xoay người rời đi, trên tay không mang theo vật gì.

Sở Phong không vui đóng sầm cửa lại, tiếng vang lớn khiến Lương Dĩnh Nhi không tự chủ được cảm thấy lo lắng.

Cô nhìn chòng chọc Sở Phong hỏi: "Có thể nói cho em biết có chuyện gì không?"

"Nói cho em biết, sẽ làm em rơi vào nguy hiểm, em vẫn muốn biết sao?" cằm Sở Phong dựa vào đầu Lương Dĩnh Nhi, anh đang chờ đợi câu trả lời của cô.

Một hồi yên lặng, Lương Dĩnh Nhi buồn bực, ở trong ngực Sở Phong một câu cũng không nói, duy chỉ có đôi tay càng không ngừng ngọ nguậy.

Sở Phong cảm thấy quái dị, nhìn lại, mới giật mình ——

"Dĩnh Nhi!"

Trên người cô không mảnh vải che thân, toàn bộ quần áo đều rơi xuống đất.

"Đây là chuyện điên cuồng nhất em từng làm” Cô phải liên tục hít sâu mới có thể hòa hoãn tâm tình căng thẳng. "Em nguyện ý, dù là chuyện nguy hiểm gì, chỉ cần được ở cùng một chỗ với anh, em đều nguyện ý đối mặt."

"Em có hiểu mình đang giao linh hồn cho ác ma không?" Anh đưa tay vuốt ve gò má đỏ thắm của cô, vì lời cô nói mà cảm thấy ấm áp.

"Em không biết, chuyện duy nhất em biết là anh là người em yêu. Mà em nguyện ý đem tất cả thuộc về mình cho anh."

Lương Dĩnh Nhi dùng đôi tay vòng quanh cổ Sở Phong, chủ động cho anh một nụ hôn nhiệt tình.

Giây phút hai người lưu luyến triền miên liền bắt đầu từ đêm nay ——


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui