Bữa tiệc mừng của nhà họ Cố!
‘Tiểu Hàn đến rồi!’
Cố Yên Thành đang ngồi trên xe lăn, được Cố phu nhân đẩy đến trước mặt Cổ Mộc Hàn.
- Em chào anh!
Cố Yên Thành quay mặt đi.
Cố phu nhân nhíu mày “kìa Yên Thành, Hàn Hàn đang chào hỏi con đó”.
*Chào Cổ tiểu thư!
Thấy Cố Yên Thành lạnh nhạt với Cổ Mộc Hàn, Cố Hiểu Đình khẽ lên tiếng “Yên Thành, con có biết là trong thời gian qua Tiểu Hàn luôn lo lắng cho con không?”
Cố Yên Thành không lên tiếng, chỉ cười lạnh, anh không thể quên được hình ảnh tình tứ trưa hôm nay giữa Từ Diện Tư và Cổ Mộc Hàn.
‘Tiểu Hàn, con đừng để trong lòng!’
- Dạ, không sao đâu bác.
Cố Yên Thành tự lăn xe rời đi…
‘Yên Thành, con sao vậy?’
*Thưa ba, con không thích người phụ nữ này!
Không những Cố Hiểu Đình, mà Cố phu nhân cung cảm thấy kinh ngạc với câu nói vừa rồi của Cố Yên Thành.
Cổ Mộc Hàn cười lạnh trong lòng “Vậy thì mình sẽ khiến cho Cố Yên Thành càng ghét mình hơn mới được!”
………………
Gió man mát, khẽ đu đưa chùm hoa dại, Cổ Mộc Hàn rảo bước quanh hoa viên nhà họ Cố, Cố gia bao đời vẫn nằm sừng sững giữa vùng đất phồn vinh đắt đỏ, với diện tích hàng chục nghìn mét vuông, cô nhìn căn biệt phủ của Cố gia mà không khỏi ngưỡng mộ trước sự nguy nga cổ kính của nó.
*Hàn Hàn!
Cổ Mộc Hàn không nhìn lại phía sau nhưng vẫn biết đó là Cố Yên Thành, cô khẽ cười “Yên Thành, anh có gì muốn nói đúng không?”
*Đúng vậy!
- Anh nói đi.
*Em và Từ Diện Tư đang hẹn hò có đúng không?
Cổ Mộc Hàn nhíu mày “anh ta đã biết được gì rồi sao?!”
Cố Yên Thành đặt hai tay lên đùi và dan những ngón tay vào nhau, mắt nhìn chằm chằm về phía Cổ Mộc Hàn, lòng thầm nhủ “Hàn Hàn, anh hy vọng rằng em đừng nói dối anh”.
Không gian như chìm vào tĩnh mịch, thời gian như ngưng đọng lại giữa thời khắc này.
Cố Yên Thành kiên nhẫn ngồi đợi câu trả lời của Cổ Mộc Hàn.
- Đúng vậy!
Cố Yên Thành mỉm cười “em chọn người rất chuẩn đó, Từ Diện Tư là một người đàn ông không hề tầm thường, bao nhiêu cô gái xinh đẹp mơ ước được anh ta để mắt đến mà vẫn không được”.
*Được rồi, em đã thành thật như vậy…anh sẽ rút lui và chúc phúc cho em.
- Cảm ơn anh nhiều lắm, Yên Thành!
*Không có gì, những gì không thuộc về mình thì không nên giành giật.
Cổ Mộc Hàn quay đầu nhìn lại, thấy Cố Yên Thành đang ngồi trên xe lăn, lòng cô vô cùng cảm thán…dù là ngồi trên xe lăn nhưng vẫn không làm giảm đi uy nghiêm của anh.
- Để em đưa anh vào trong.
*Em có thể đưa anh đi dạo một vòng không?
Cổ Mộc Hàn vui vẻ gật đầu “Dạ được ạ!”
Cổ Mộc Hàn không nói gì thêm, cô bước đến bên cạnh Cố Yên Thành và giúp anh đẩy chiếc xe lăn…
Lòng Cố Yên Thành thoáng buồn nhưng không hề oán thán “thôi vậy…yêu, không hẳn phải ở bên cạnh mới gọi là yêu, đó chỉ là một cách để chiếm hữu, chỉ cần nhìn thấy cô ấy được hạnh phúc là mình yên tâm rồi”.
*Hàn Hàn.
- Em nghe!
*Vào trong thôi em, ngoài này gió lạnh quá.
Cố Hiểu Đình và vợ ông đang tìm kiếm Cố Yên Thành và Cổ Mộc Hàn.
Thấy Cổ Mộc Hàn đẩy xe cho Cố Yên Thành, vợ chồng già nhìn nhau cười.
'Hai đứa đang đi cùng nhau à? Làm ba mẹ lo lắng nên tìm kiếm nãy giờ".
*Ba, mẹ…con có chuyện muốn nói với ba mẹ.
Cố Hiểu Đình cười cười “sao nào? Đừng nói là con tuyên bố đính hôn đấy nhé!”
Cố phu nhân cũng nghĩ thế, bà đang hào hứng lắng nghe.
Cố Yên Thành nắm lấy bàn tay của Cổ Mộc Hàn “con muốn xin phép ba mẹ, cho con được…”
Lời Cố Yên Thành còn chưa dứt, Cố Hiểu Đình đã cong môi “được…ba đồng ý!”
Cố phu nhân cũng vui mừng hớn hở “mẹ cũng đồng ý, mẹ tán thành cả hai tay lẫn hai chân”.
Cổ Mộc Hàn mù mờ như đi giữa cơn mơ, cô không hiểu gì cả.
Cố Yên Thành cười tươi “Tiểu Hàn, nhanh gọi ba mẹ nuôi đi em”.
Cố Hiểu Đình sững sờ “con vừa nói gì?”
Cố Yên Thành thở dài “thưa ba mẹ, con đã suy nghĩ kỹ rồi…con nhận Tiểu Hàn làm em gái!”
Không những Cổ Mộc Hàn mà ba mẹ Cố Yên Thành cũng ngạc nhiên vô bờ bến.
*Sao vậy em gái? Không muốn nhận thêm một người anh trai sao?
- Muốn…muốn chứ! Em vốn không có anh trai mà.
Cố Hiểu Đình thở dài “thôi vậy, chuyện của bọn trẻ…cái thân già này cũng không tiện xen vào”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...