Vân lão phu nhân khẽ lên tiếng “Phía trước là sơn trang của Bạch Dương Hiên”.
Từ Diện Tư nhìn chằm chằm về phía sơn trang, đập vào mắt anh là một vùng trời đẹp đẽ, đẹp tựa như những bức tranh…có con thác lớn đổ xuống hồ nước rộng, ánh nắng ban trưa chiếu rọi xuống mặt hồ, làm phản chiếu lấp lánh như những viên kim cương, xa xa là cánh đồng hoa ngũ sắc, bướm từng đàn bay lượn chập chờn.
………
*Ông chủ Bạch!
Bạch Dương Hiên nhìn Cổ Mộc Hàn rồi quay sang khẽ hỏi bác sĩ “tình trạng hiện giờ của cô ấy sao rồi bác sĩ?”
*Vết thương của cô ấy đang tiến triển tốt, không bao lâu nữa sẽ ổn.
- Cảm ơn!
//Thưa ông chủ có người muốn gặp ông.
Bạch Dương Hiên khẽ ừ với cô giúp việc rồi lăn xe về phía sảnh lớn của sơn trang.
Nhìn thấy người đàn ông đang đứng quay lưng về phía mình, hai tay đút vào túi quần, Bạch Dương Hiên cười lạnh “tên này cà chớn quá!”
Bạch Dương Hiên không để tâm đến người đàn ông được cho là cà chớn kia nữa, anh nhìn về phía Vân lão phu nhân và ôn tồn lên tiếng “Vân lão phu nhân, đã lâu không!”
Vân lão phu nhân cười hiền hoà “Bạch thiếu gia đã thay đổi nhiều quá”.
Bạch Dương Hiên khẽ gật đầu “Vân lão phu nhân vẫn không thay đổi nhiều hơn so với trước đây!”
*Trẻ con nhanh lớn thì người lớn lại thấy mình già đi! Cậu đừng dối lòng, lão đã sắp bảy mươi rồi.
Bạch Dương Hiên rót tách trà đưa đến trước mặt Vân lão phu nhân “mời Vân lão phu nhân dùng trà!”
Vân lão phu nhân đưa tay đón lấy tách trà từ tay Bạch Dương Hiên “Bạch thiếu gia đúng là một người nhã nhặn”.
Từ Diện Tư nhìn chằm chằm Bạch Dương Hiên rồi không khỏi ngạc nhiên “mẹ kiếp, tên què đó sao lại đẹp trai đến như vậy chứ!”
Bạch Dương Hiên khẽ cười “vị thiếu gia này là…”
Vân lão phu nhân nhanh miệng lên tiếng “giới thiệu với Bạch thiếu gia, đây là cháu của lão tên Từ Diện Tư”.
‘Từ Diện Tư…còn không phải là người người nổi tiếng nhất Hoa Hạ sao? Đúng là trăm nghe cũng không bằng một thấy, nghe danh đã lâu nhưng lần đầu tiên Bạch Dương Hiên được gặp mặt, thật vinh hạnh!’
Từ Diện Tư lạnh lùng lên tiếng hỏi “Tiểu Hàn đâu?”
Bạch Dương Hiên mỉm cười “Cổ tiểu thư đang ở trong phòng, bác sĩ đang kiểm tra lại vết thương giúp cô ấy!”
“Tôi muốn gặp Tiểu Hàn!”
Bạch Dương Hiên cười lạnh “Vân lão phu nhân, ông chủ Từ đây chắc không đơn thuần chỉ là cháu của Vân lão phu nhân thôi chứ?”
*Ừm…đúng là vậy.
Bạch Dương Hiên lại nói tiếp “so với ông chủ Từ đây thì Cổ tiểu thư phải gọi bằng chú chứ nhỉ!”
Mặt mày Từ Diện Tư xám xịt “mẹ kiếp, tên khốn Bạch Dương Hiên này đã què còn mắc bệnh nói leo!”
*À! Bạch thiếu gia không nên nói thế…đâu ai chê đàn ông già giặn. Chỉ chê đàn ông bất tài mà thôi.
Bạch Dương Hiên không nói gì thêm “mời hai người theo tôi vào gặp Cổ tiểu thư!”
*Phiền Bạch thiếu gia rồi.
Từ Diện Tư đưa mắt nhìn quanh sơn trang, lòng không khỏi cảm thán…đây là một sơn trang vô cùng rộng lớn và được xây dựng theo lối kiến trúc hiện đại, từ cách phối màu sắc cho đến các vật dụng và nội thất đều theo phong cách của hoàng gia…“Hừ…tên què này thật biết hưởng thụ!”
Cánh cửa phòng vừa được mở ra…đã thấy Cổ Mộc Hàn nằm yên trên giường.
*Tiểu Hàn của bà.
- Ngoại!
Từ Diện Tư lao nhanh đến bên cạnh Cổ Mộc Hàn, tay anh nắm chặt tay cô “Tiểu Hàn!”
- Tư Tư!
Bạch Dương Hiên tằng hắng vài tiếng!
Vân lão phu nhân khẽ lên tiếng “thật sự, chúng tôi vô cùng cảm ơn Bạch thiếu gia”.
‘Không cần phải khách sáo đâu Vân lão phu nhân, chỉ là tiện tay thôi!’
- Cảm ơn anh nhiều lắm, Bạch Dương Hiên.
‘Sau khi khỏe, nhớ trở lại thăm anh là được!’
- Nhất định rồi, em nhất định sẽ đến thăm anh sau khi em khỏe lại.
Mặt mày Từ Diện Tư đang u ám, khi thấy Cổ Mộc Hàn và Bạch Dương Hiên cứ nói nói cười cười “Hừ…anh anh em em, nghe mà chướng tai!”
Vân lão phu nhân thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, xung quanh toàn mùi thuộc súng, bà liền bắt sang chuyện khác “không còn sớm nữa, chúng tôi phải đưa Tiểu Hàn về Vân gia!”
Bạch Dương Hiên gật đầu “được, vậy Dương Hiên không làm phiền Vân lão phu nhân nữa! Hôm nào rảnh rỗi sẽ đến Vân gia thăm Vân lão phu nhân”.
*Được! Vân gia luôn mở rộng cửa tiếp đón Bạch thiếu gia.
Từ Diện Tư khom xuống bế Cổ Mộc Hàn lên nhưng bị Bạch Dương Hiên ngăn lại.
‘Ông chủ Từ đừng bế như thế, sẽ ảnh hưởng đến vết thương của Cổ tiểu thư!’
“Sao vậy?”
‘Cổ tiểu thư đã bị gãy hết xương sườn, không nên bế lên như vậy. Tôi đã cho chuẩn bị xe cứu thương để đưa Cổ tiểu thư về’.
Rất nhanh có hai người mặc áo blouse mang băng ca đi đến…
Từ Diện Tư nheo mắt “tên què này…”
Vân lão phu nhân hài lòng gật đầu “Bạch thiếu gia đúng là một người vô cùng tinh tế”.
Nhưng chợt nhận ra có gì đó không đúng nên Vân lão phu nhân khẽ hỏi Bạch Dương Hiên “không phải trước giờ Bạch Tuyệt Cốc không thể ra vào bằng xe sao?”
Bạch Dương Hiên ôn tồn lên tiếng “thưa Vân lão phu nhân, Bạch Dương Hiên chỉ là một kẻ què, đương nhiên là phải có sự chuẩn bị tốt cho bản thân…để tiện cho việc đi lại thì Bạch Dương Hiên cháu đã cho xây dựng lối đi riêng cho mình!”
Vân lão phu nhân cảm thấy Bạch Dương Hiên không những tinh tế mà còn có gì đó hơi thần bí nữa…“người này thật không đơn giản, đúng là thâm tàng bất lộ!”
Từ Diện Tư thì lại nghĩ Bạch Dương Hiên là một kẻ mưu mô và bất chính.
Bạch Dương Hiên thu hết biểu cảm của Từ Diện Tư và Vân lão phu nhân vào trong mắt rồi khẽ cười “mọi người đi đường bình an nhé!”
- Bạch Dương Hiên, thật sự?cảm ơn anh.
‘Đừng khách sáo, anh sẽ đến thăm em vào ngày mai’.
- Dạ!
Cổ Mộc Hàn nằm trên băng ca và được khênh ra ngoài để xe cứu thương đưa về Vân gia.
Nghe có tiếng thác đổ, Cổ Mộc Hàn đưa mắt nhìn đến con thác…nước từ trên cao đổ xuống hồ nước rộng, làm trắng xoá cả một vùng trời, còn có đám hoa sơn trà trắng, đàn bướm đang bay lượn chập chờn “nơi đây đẹp quá!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...