Trong văn phòng tầng cao nhất của tập đoàn Thẩm thị
"Giao, cậu để Doãn Băng Dao ở trong nhà, không sợ cô ta biết được chuyện trong nhà cậu sao?" Phạm Khiết Phàm bưng một ly cà phê tới cho Ngự Giao
Lang Long ngồi trên ghế sofa xem tài liệu.
Ngự Giao lắc đầu: "Cô ấy mới phá thai, cần có người chăm sóc."
Câu nói này của anh vừa dứt, Lang Long và Phạm Khiết Phàm, còn có Phương Chính Đông đều kinh ngạc nhìn về phía anh.
"Cậu... không phải là cậu yêu cô ta rồi đó chứ?" Phương Chính Đông như không tin hỏi.
Ngự Giao sững sờ, "Nói bậy! Làm sao có chuyện đó"
Lang Long cười cười, tiếp tục đọc tài liệu trên tay
Phương Chính Đông nhìn Ngự Giao một lúc, ánh mắt có chút quái dị. "Gần đây hành động của cậu rất khác thường, nếu đúng như lời cậu nói muốn tìm Doãn Băng Dao báo thù, vậy thì không nên quan tâm đến cô ấy."
Một Ngự Giao từ trước tới giờ luôn bình tĩnh trầm ổn, lại bị câu hỏi nói này của Phương Chính Đông làm cho cứng họng không trả lời được, "Tớ, tớ chỉ là...."
"Giao chỉ làm việc mà một người đàn ông có trách nhiệm nên làm thôi."
Phạm Khiết Phàm vội vàng nói đỡ cho anh, "Cho dù Doãn Băng Dao đã mắc phải sai lầm không thể tha thứ, nhưng dù sao cô ta cũng mang thai đứa con của Giao, một người đàn để một người phụ nữ vì anh ta mà phá thai, thì cũng phải chăm sóc cô ta một chút chứ, việc này chỉ xuất phát từ trách nhiệm của người đàn ông thôi, Giao làm sao có thể thích Doãn Băng Dao được"
Ngự Giao gật đầu, quay quay chiếc bút trong tay, "Đúng vậy, chính vì lý do này"
Phương Chính Đông thở dài, "Tớ vẫn không hiểu tại sao số cậu lại tốt như vậy, tất cả những người phụ nữ ở bên cậu đều rất tốt, ngay cả Tô Y Thu cũng vậy, nhưng Doãn Băng Dao lại là người có khí chất đặc biệt nhất, loại khí chất này không nói thành lời được..."
Lang Long vẫn im lặng từ đầu tới giờ, chen vào nói một câu: "Trên người cô ấy có sự kiên cường mạnh mẽ"
"Đúng vậy, chính là loại cảm giác này." Phương Chính Đông vỗ tay một cái, "Sự lạnh lùng của cô ấy, cũng không giống những người phụ nữ khác"
"Các cậu để cho tớ yên được không." Sắc mặt Ngự Giao u ám hết sức khó coi.
Về chuyện của Doãn Băng Dao, ba người bạn thân này của anh đều hiểu rất rõ.
Nhưng anh không muốn chủ đề nói chuyện đều xoay quanh người phụ nữ kia, điều này khiến anh rất khó chịu.
Lang Long chỉnh sửa lại tài liệu, đứng lên nói một câu sâu xa: "Giao, cách trả thù của cậu thật sự rất đặc biệt. Được rồi, tớ đi xử lý chút chuyện đã, các cậu cứ tiếp tục." Sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Buổi tối, Ngự Giao uống rất nhiều rượu mới trở về.
Anh vừa xuống xe liền đi lên lầu, đi vào một căn phòng.
Kể từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện, mẹ và bố anh đã tách ra ở tiêng.
Ngự Giao đi đến bên giường, nhìn người đàn ông trung niên nằm trên giường, anh thở dài ngồi xuống mép giường,
Sự mạnh mẽ hăm hở hàng ngày đều được gỡ xuống, trên mặt anh bây giờ còn có chút mất mát, thở dài "Bố, bao giờ bố mới tỉnh lại, con sắp không chồng đỡ được cái nhà này rồi...."
Người đàn ông trung niên nằm ở trên giường, không có một chút phản ứng.
Ngự Giao đưa tay nắm bàn tay ông. Khi bố anh còn khỏe mạnh, anh và ông chưa bao giờ gần gũi như vậy.
Những đứa con nhà họ Thẩm, từ nhỏ đã phải trải qua những huấn luyện nghiêm khắc. Hơn nữa đã được dạy dỗ không được tin tưởng bất kỳ kẻ nào cho dù là người thân.
Cho nên người nhà họ Thẩm, phần với đều là máu lạnh vô tình.
"Bố, bố yên tâm, tất cả những kẻ có liên quan đến chuyện này, con sẽ không tha một ai" Anh u ám nói.
Sau đó buông tay, đứng dậy rời khỏi phòng.
Khi đi qua phòng Doãn Băng Dao, bước chân Ngự Giao dừng lại một chút.
Lúc đưa tay ra chuẩn bị mở cửa, trong đầu vang lên câu nói của Phương Chính Đông, "Cậy yêu cô ấy rồi phải không." Liền rút tay về, nhấc chân rời đi.
Anh luôn nhắc nhở bản thân, không được yêu người phụ nữ này. Mặc dù bản thân bình tĩnh như nước hồ thu, nhưng thường xuyên bị người phụ nữ này kích thích gợi lên những làn sóng nhỏ lăn tăn.
Doãn Băng Dao ở trong phòng đọc sách, quản gia Từ và Ngự Giao đều không cho cô đi lại lung tung trong nhà họ Thẩm, cho nên cô ngoan ngoãn ở trong phòng, ngay cả ăn cơm cũng là do người hầu đưa tới.
Cô không hiểu rốt cuộc Ngự Giao có ý gì?
Chẳng lẽ, thật sự muốn nhốt cô như thế này, không cho cô một chút tự do sao?
Chuyển vào nhà họ Thẩm, rồi chuyển ra, lại chuyển vào, thật sự rất mệt....
"Ha ha ha..." Từ bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên thổi vào một cơn gió lạnh, mang theo tiếng cười điên cuồng của người phụ nữ.
Băng Dao sợ tới mức tay run run, quyển sách trên tay rơi xuống đất
Cô vội vã leo lên giường, đắp chăn che kín người.
Tuy không tin thế giới này có ma quỷ, nhưng giữa đêm khuya nghe thấy âm thanh như vậy, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy sợ hãi.
Nhiều lần cô tưởng bọn trộm, lén đi ra ngoài xem, rốt cuộc trong nhà họ Thẩm có bí mật gì không muốn cho người khác biết, tại sao luôn thần thần bí bí như vậy.
Cô rất muốn biết rốt cuộc người phụ nữ thường cười điên cuồng giữa đêm khuya là ai.Nhưng mỗi lần muốn đi ra ngoài, sẽ bắt gặp gương mặt lạnh lẽo của Ngự Giao.
Cốc cốc cốc.....
Tiếng đập cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Doãn Băng Dao.
"Ai vậy?"
"Cô Doãn, tôi là Tiểu Nhã, tôi mang cháo lên cho cô."
Mỗi tối, đều có người đưa tới cho cô một bát cháo.
Doãn Băng Dao nhìn Tiểu Nhã bưng bát cháo trên khay, khẽ nhíu mày, "Có thể không ăn được không?" Mỗi tối đều ăn món này, cô ăn đến sắp muốn nôn ra rồi.
Tiểu Nhã cười lắc đầu, "Không được, cô Doãn, đây là do cậu chủ dặn dò, cậu chủ nói sức khỏe cô không tốt. Cậu ấy rất quan tâm cô."
"À...." Doãn Băng Dao cười lạnh một tiếng.
Tiểu Nhã đặt bát cháo xuống tủ đầu giường, "Cô Doãn, nhân lúc còn nóng cô ăn đi, để nguội ăn sẽ không ngon"
Doãn Băng Dao bất đắc dĩ bưng bát cháo, nghĩ nghĩ hỏi: "Tiểu Nhã, vừa nãy cô có nghe thấy tiếng cười không? Cô có biết là ai cười không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...