"Giao, anh đi khi nào vậy? Tiểu Diệc đâu?" điện thoại vừa kết nối Doãn Băng Dao liền lo lắng hỏi.
"Em đừng cuống, sáng nay anh đã đưa Tiểu Diệc tới nhà trẻ rồi, thấy em ngủ ngon muốn để em ngủ thêm, nên không đánh thức"
Trên gương mặt Băng Dao nở nụ cười hạnh phúc.
"Em dậy rồi à?"
"Vâng"
"Mau ăn gì đó đi, không đói bụng lắm"
Cuộc điện thoại ngọt ngào này đã làm bụng cô không còn cảm giác đói chút nào.
Tên ác ma của trước đây, ngày hôm nay đã trở nên luôn dịu dàng săn sóc khiến cô thụ sủng nhược kinh. Đúng lúc Doãn Băng Dao đang nở nụ cười nhớ về chuyện tối hôm qua thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Cô vội vã đi xuống lầu dưới, nghĩ là Đồng Bội tới cô tươi cười mở cửa, nhìn thấy người đứng ngoài cửa nụ cười trên môi lập tức cứng đờ trong nháy mắt.
"Sao vậy? nhìn thấy tôi không vui sao?" Tô Y Thu vênh váo tự đắc đứng bên ngoài, hôm nay sắc mặt hay thần thái của cô ta so với lần trước xem ra đã khá hơn rất nhiều.
Doãn Băng Dao im lặng một lúc, mới trở lại bình thường, "Y... Y Thu."
Tô Y Thu bước từng bước về phía cô, thái độ vô cùng thù địch và hung ác, Doãn Băng Dao không khỏi lùi về phía sau mấy bước.
"Cô không có tư cách gọi tên tôi thân mật như vậy" Tô Y Thu khịt mũi nói: "Tuy bọn họ đều nói cô là Băng Dao, nhưng tôi sẽ không thừa nhận, hôm nay tôi với thân phận là vợ của Thẩm Ngạn Bằng tới đây tìm cô chính tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình người khác" giọng nói ép người không còn vẻ dịu dàng nhu hiền của năm xưa, "Cho nên! Phiền cô gọi tôi là bà Thẩm"
Doãn Băng Dao không biết nên trả lời thế nào, cô hiểu rõ những lời nói sắc như gai của Tô Y Thu.
"Y Thu, tớ...."
Bốp...
Tiếng một cái bạt tai vang lên cắt ngang lời nói của Băng Dao, trong nháy mắt gò má cô đau nhói.
Tô Y Thu điên cuồng quát: "Không cho phép cô gọi tôi như vậy" không muốn nghe thấy xưng hô như này, càng khiến đau lòng hơn. Bạn thân và chồng quay lưng phản bội, ai có thể chấp nhận? cho nên cô vẫn tự nói với bản thân, Tiết Noãn Nhi là Tiết Noãn Nhi, không phải là người chị em tốt Doãn Băng Dao của cô.
"Cô không phải Băng Dao! Vì Băng Dao sẽ không giành người đàn ông của tôi! Vì Băng Dao là chị em tốt nhất của tôi, cô ấy sẽ không phản bội tôi tổn thương tôi! Còn cô! Tiết Noãn Nhi! Cô chẳng qua chỉ là một tiểu tam nghìn người phỉ nhổ"
Doãn Băng Dao lùi về phía sau một bước, cánh tay cầm điện thoại di động run rẩy. Những lời này đâm sâu vào lòng cô, nhói đau. Hít sâu một hơi, cố giả bộ bình tĩnh xưng hô theo cách Tô Y Thu muốn : "Bà Thẩm...."
Khóe mắt Tô Y Thu lộ ra vẻ thắng lợi, cô ta mặc bộ quần áo lộng lẫy, đưa mắt nhìn Băng Dao một lượt từ trên xuống dưới, châm chọc: "Cô vẫn giống như năm xưa, mãi mãi là kẻ nghèo hèn, loại người như cô làm sao xứng với vị trí nữ chủ nhân nhà họ Thẩm"
Doãn Băng Dao kinh ngạc, không chỉ không thừa nhận cô là Doãn Băng Dao mà còn sỉ nhục cô như vậy. Thực sự không biết nói gì, yên lặng thừa nhận.
Cô không trách Tô Y Thu, vì cô đúng là kẻ thứ ba. Trước đây, khi Tô Y Thu là bạn gái của Ngự Giao, là cô chen ngang vào, bây giờ sau khi cô ấy là vợ Ngự Giao, vẫn là cô chen ngang vào.
Một khi đêm khuya bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, cô luôn bị lương tâm cắn dứt, không cách nào thư thứ cho bản thân. Nhưng tình yêu của Ngự Giao đã đem lại dũng khí rất lớn cho cô
Giờ đây đối mặt với sự chất vấn và sỉ nhục của Tô Y Thu, dường như đã bị dao động rất nhiều: "Xin lỗi"
Đối với Tô Y Thu, cô chỉ có thể nói ra ba chữ này, bởi cô không phản bác được, dù giải thích thế nào cũng chỉ là dối trá.
"Đừng có đứng trước mặt tôi giả bộ ấm ức tủi nhục" Tô Y Thu mất kiểm soát, chỉ biết hướng về phía Doãn Băng Dao giận dữ hét: "Người ấm ức là tôi! là tôi! Doãn Băng Dao! Cô là người mà tôi tin tưởng nhất, tôi nằm mơ cũng không ngờ cô chính là người phá hoại hạnh phúc của tôi, có năm mơ tôi cũng không ngờ tới! Người chị em tốt của tôi sẽ biến thành kẻ thứ ba chen vào cuộc hôn nhân của tôi, trở thành tình địch của tôi"
Gương mặt châm chọc vui vẻ, "Từ đây về sau, Tô Y Thu và Doãn Băng Dao không còn bất kỳ quan hệ gì! Tôi với cô từ nay thề không đôi trời chung"
Doãn Băng Dao cảm giác cả cơ thể lảo đảo muốn ngã, đau đớn không nói ra lời. Cô rất muốn nói với Tô Y Thu rằng, mình không muốn thương cậu, thật sự chưa bao giờ muốn tổn thương cậu. Nhưng cô biết những lời này nói ra sẽ chỉ khiến người nghe nghĩ ràng cô chiếm được lợi thế còn khoe mẽ, sẽ chỉ làm Y Thu thêm thống hận. Vì vậy, cô không ngừng nói: "Xin lỗi."
"Đủ rồi" Tô Y Thu quát: "Hai chữ xin lỗi này không có bất cứ ý nghĩa gì! Doãn Băng Dao, nếu cô còn có lương tâm thì hãy dẫn theo con của cô cút khỏi thành phố này, tránh xa chồng tôi ra"
Những lời nàng như bàn tay vô hình bóp chặt lấy cổ họng, làm Băng Dao càng ngày càng cảm thấy khó thở.
Cô không nói gì.
Muốn cô từ bỏ sao?
Không, trong đầu nhớ lại những lời nói sâu sắc thâm tình của Ngự Giao, nhớ tới mấy ngày cô bị tiêm virut, mấy ngày đó anh ngày đêm chăm sóc bên cạnh cô. Nếu như cô rời đi, anh nhất định sẽ rất khó chấp nhận, nhất định sẽ rất hận cô. Anh từng nói, "Băng Dao, cho anh một chút thời gian, chờ anh...."
Còn có Tiểu Diệc, thằng bé rất yêu quý Ngự Giao. Hôm nay cô làm sao có thể dễ dàng từ bỏ, dễ dàng rời đi. Cô và Ngự Giao, khó khăn lắm mới xóa tan được những hiềm khích trước đây. Có ông trời chứng giám, cô thật sự không muốn tổn thương Y Thu.
Cô từng nghĩ, nếu như mình rời đi, vậy người bị tổn thương chính là Tiểu Diệc, còn có Ngự Giao. Nhưng nếu cô kiên trì ở lại, người bị tổn thương chính là Tô Y Thu.
Nếu như nhất định phải bị tổn thương người nào đó, thì tổn thương một người so với tổn thương ba người, vậy cô chỉ có cách lựa chọn tổn thương ít người hơn. Cho nên, cô ở lại.
"Xin lỗi, tha lỗi cho sự ích kỷ của tớ" cô thản nhiên nói. Doãn Băng Dao cô không phải là thánh nhân, con người là ích kỷ, có ai không muốn được ở bên người đàn ông mình yêu thương?
Tô Y Thu không thể tin nhìn Doãn Băng Dao, lắc đầu: "Thật không ngờ cô sẽ nói như vậy. Cô thay đổi rồi, cô thật sự không phải là Doãn Băng Dao."
"..."
"Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền, cô muốn bao nhiêu tôi có thể cho cô, chỉ cần cô rời khỏi anh ấy"
"Không, tôi không cần tiền" cô ngẩng đầu nhìn Tô Y Thu.
"Doãn Băng Dao! Tôi đã có thai! cô nhẫn tâm để con tôi sinh ra không có bố sao?" cô tạp sử dụng cách này.
Dự vào sự hiểu biết về con người Doãn Băng Dao, Băng Dao là một người thiện lương. Không, không phải, Băng Dao ngày hôm nay đã không còn giống trước kia. Nhưng Tô Y Thu vẫn ôm một chút hi vọng, hi vọn Doãn Băng Dao có thể rời đi.
Băng Dao rất bình tĩnh, nhìn thẳng người trước mặt: "Năm đó cô cũng nói với tôi là cô có thai. Y Thu, năm đó cô lừa tôi đúng không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...