Anh thản nhiên nói: "Anh và cô ta không có thế nào, cũng không biết cô ta thế nào rồi, mấy ngày nay anh bận công việc quá, nên ở lại chỗ ll luôn chứ không về nhà"
Trong lòng Băng Dao thở dài một cái, chắc chắn Ngự Giao biết Y Thu mang thai, Y Thu tuyệt đối sẽ nói cho anh biết. Nhưng anh lại không nói ra, hơn nữa cố tình tránh né chủ đề liên quan tới Tô Y Thu. Ngự Giao như vậy, khiến cô không thể nắm bắt. Cô không biết anh đang nghĩ cái gì...
Ngự Giao không nhắc tới chuyện Tô Y Thu mang thai, Doãn Băng Dao cũng không tiếp tục truy hỏi, cô không muốn gây áp lực cho anh, đây là sự lựa chọn của anh, cho dù cuối cùng anh làm gì, cô đều tôn trọng sự lựa chọn đó.
Hơn nữa, cô cũng không muốn tổn thương Y Thu.
Nếu như nhắc tới chuyện Y Thu mang thay, không thể nghi ngờ đó chính là gián tiếp thúc giục anh. Thật ra cô rất hận bản thân đã yêu người yêu của người chị em tốt của mình, nỗi đau đớn thống khổ trong lòng ai có thể hiểu được.
Cô biết, người ngoài chắc chắn sẽ sỉ nhục cô, nói cô là tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Nhưng cô biết bản thân có thể mặc kệ tất cả những lời đàm tiếu kia.
Ngự Giao ôm cô vào lòng, "Băng Dao, anh biết trong lòng em có rất nhiều tâm sự. Nhưng em hãy tin anh được không? Cho anh một chút thời gian, bây giờ anh đang phải giải quyết một số chuyện trong tập đoàn, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi anh sẽ đưa mục quang và dương tuyết hoa vào tù. Cho nên bây giờ anh rất cần sự kiên nhẫn chờ đợi của em, được không?"
Doãn Băng Dao gật đầu đồng ý, sáu năm đã trôi qua, cô không quan trọng việc phải chờ đợi thêm mấy ngày.
"Sức khỏe đã tốt hơn chút nào chưa?"
"Sức khỏe em tốt hơn nhiều rôi, không có vấn đề gì."
"Vậy..." khóe miệng anh cong lên nở nụ cười tà mị, "Vậy anh sẽ không khách khí..." dứt lời, anh bế cô lên.
"Ái...." Doãn Băng Dao kêu lên một tiếng, "Anh muốn làm gì?"
Vùi mặt vào cổ cô hít sâu một hơi, "Tất nhiên là làm chuyện anh muốn làm"
Anh đi tới bên chiếc giường, đặt cô xuống, sau đó cơ thể tráng kiện của anh liền ép xuống, vùi mặt vào cổ cô, hôn cổ cổ, gặm cắn vành tai và xương quai xanh của cô.
Thân thể cô ở dưới bờ môi anh từ từ trở nên mềm yếu, nhìn dáng vẻ cô thẹn thùng, càng khơi dậy ngọn lửa ham muốn trong anh, Ngự Giao đói khát kéo áo cô xuống, hai bầu ngực trắng như tuyết ngạo nghễ đứng thẳng.
Trong ánh mắt Ngự Giao thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, ngọn lửa dục vọng trong đáy mắt càng thiêu đốt hơn.
"Giao..."
"Rất lâu rồi không chạm vào người em, hôm nay em có phản kháng cũng vô ích" anh đột nhiên ngang ngược nói.
Một tay nắm lấy bầu ngực trắng muốt, thỉnh thoảng nhẹ nhàng xoa nắn thành những hình dạng khác nhau, lòng bàn tay nhè nhẹ ấn xuống núm hoa đỏ hồng, núm hoa dưới sự giày vò của anh từ từ thẳng đứng.
"Ưm...." Doãn Băng Dao không kìm được rên lên một tiếng, cơ thể cô dưới bàn tay to lớn nóng như lửa của anh dần dần mềm mại như nước.
"Giao..." khe khẽ nỉn non tên của anh.
Ngẩng đầu hài lòng nhìn gương mặt mê đắm của cô, sau đó vội vàng cởi từng thứ trên người cô. Anh vẫn luôn bá đạo như vậy, khiến cơ thể cô vừa đau đớn lại vừa cảm thấy thoái mái và kích thích.
"Băng Dao, hôm nay anh sẽ làm em cảm nhận được sự giao hòa tốt đẹp giữa tình và dục" anh tà ác cười một tiếng, đột nhiên tách hai chân cô ra.
Vùng đất bí ẩn nữ tính xinh đẹp hiện ra trước mắt anh.
Doãn Băng Dao nhỏ giọng kêu lên một tiếng, gương mặt ửng hồng. Cô hơi ngượng ngùng muốn khép hai chân lại, ánh mắt nóng dực dữ dội của anh khiến cô muốn thoát khỏi cảm giác lúng túng này.
Anh thấp giọng ra lệnh: "Không được từ chối anh."
"Em... em chỉ là cảm thấy rất khó chịu..." bị anh trêu chọc như vậy, trong cơ thể như tập trung một luồng nhiệt nóng bỏng không được giải phóng ra bên ngoài, mà bên dưới cơ thể lại có một cảm giác trống rỗng cần được lấp đầy khiến cô càng khó chịu không thể chịu được.
Khóe mắt anh hơi cong lên, "Nói em yêu anh, anh sẽ lập tức làm sự khó chịu trong cơ thể em biến mất."
Cô cắn chặt môi, vào lúc này bị yêu cầu phải nói ra lời như vậy, dù sao vẫn có cảm giác thẹn thùng, hơn nữa tính cách cô rất quật cường, anh càng ép buộc cô càng không muốn thuận theo.
Thấy cô không nói gì, ngón tay của anh liền trừng phạt, như có như không chạm vào vùng đất bí ẩn xinh đẹp của cô.
"Ư...m..." cô không kìm được rên lên.
Bàn tay Ngự Giao bắt đầu đốt lửa trên cơ thể cô, những ngón tay linh hoạt của anh khiến cơ thể cô muốn ngừng mà không được, dần dần cơ thể cô bất giác đong đưa theo những động tác của anh.
Gương mặt Ngự Giao hiện lên nụ cười thắng lợi. Cuối cùng cô đã rơi vào bẫy của anh, thấy bộ dạng cô như vậy, anh cố tình rút ngón tay mình lại nhẹ nhàng trêu chọc, làm cơ thể cô muốn mà không có được.
Doãn Băng Dao mở mắt, nhận ra nụ cười giảo hoạt vui vẻ trên gương mặt tuấn mỹ của anh, cô sẵn giọng: "Anh! Anh thật quá đáng"
"Nói em yêu anh, anh sẽ không trừng phạt em nữa" anh dương dương tự đắc.
Doãn Băng Dao hít sâu một hơi, cắn răng, vẻ mặt thà chết chứ không chịu khuất phục, "Em không nói"
Anh uy hiếp nhìn cô, "Có nói hay không?"
"Không nói, không nói, không nói" thừa dịp anh không chú ý, cô lập tức kẹp chặt hai chân, lật người quay lưng về phía anh.
Ngự Giao hơi do dự một chút, rồi lại như sói đói nhào tới cơ thể trần trụi của cô, bắt đầu cù lét.
Doãn Băng Dao bị chọc cười "Khanh khách" không ngừng được.
"Rốt cuộc có nói hay không?"
"Ha ha.... thật đáng ghé...."
"Nói mau" anh không ngừng trừng phạt.
Doãn Băng Dao cười đến thở không ra hơi, chảy cả nước mắt. Cuối cùng phải xin tha: "Được, ha ha.... em nói.... em nói.... anh dừng lại trước đã... ha ha..."
Ngự Giao dừng lại, hả hê nhìn cô, "Nói đi"
Hít sâu một hơi, lau những giọt nước mắt vì cười, thâm tình nhìn anh, "Giao, em yêu anh"
Lời nói của cô vừa dứt, Ngự Giao liền chặn đôi môi cô bằng chính môi mình, dùng sức hôn.
Trong nụ hôn nóng bỏng, anh khẽ thì thầm một câu, "Anh cũng yêu em". Sau đó liền kéo quần chính mình xuống, đặt vật nam tính cứng rắn to lớn lên vùng đất bí ẩn nhạy cảm, lúc mạnh mẽ lúc dịu dàng dong ruổi ở trên người cô.
Lần đầu tiên Doãn Băng Dao cảm nhận được, thì ra cảm giác giao hòa giữa tình và dục, lại tuyệt vời như vậy. Nhớ trước đây, khi bị anh ép buộc đau đớn khổ sở đến dường nào. Nhưng bây giờ không giống vậy, bởi cơ thể và trái tim cùng lên tới đỉnh của vui sướng.
***
Một đêm nồng thắm trôi qua, ngày hôm sau khi Băng Dao tỉnh dậy đã là mười giờ sáng, gối bên trống không, không biết anh đã rời đi khi nào.
Cô vội vàng rời giường, phát hiện Tiểu Diệc không có ở trong phòng, vội vã gọi điện thoại cho Ngự Giao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...