Lang Long lo lắng nhìn Ngự Giao: "Vậy cậu định làm thế nào?"
Ngự Giao lắc đầu, đôi mắt cơ trí trước đây, giờ phút này lại tràn đầy mờ mịt hoang mang. Anh rất muốn cứu Băng Dao, nhưng...
Phạm Khiết Phàm đưa mắt nhìn Băng Dao đang đau đớn thống khổ ở trên giường, lại nhìn về phía Ngự Giao nói: "Giao, tớ biết cậu rất yêu cô ấy, nhưng cậu phải biết cái nào nặng cái nào nhẹ"
"Được rồi, đừng nói nữa. Tớ tự biết mình nên làm gì" anh giơ tay cắt ngang lời Phạm Khiết Phàm, ý không muốn nghe tiếp, đứng lên đi về phía mép giường.
"Giao, cậu không nghe thấy bác sĩ vừa mới nói gì sao? Bây giờ cậu đã bị lây bệnh, cũng may là chỉ lây qua tiếp xúc da nên mới có thể khống chế virut, nếu như cậu tiếp tục đến gần Doãn Băng Dao, đến lúc đó virut xâm nhập vào cơ thể cậu sẽ không còn cách cứu chữa" Phạm Khiết Phàm bước tới ngăn cản
Ngự Giao bình tĩnh nhìn người trước mặt, lạnh lùng nói hai chữ, "Tránh ra"
"Tớ không tránh! Tớ không cho phép cậu tổn thương bản thân như vậy"
"Tôi bảo cậu tránh ra" giọng nói của Ngự Giao nghe qua rét lạnh thấu xương, anh hận nhất chính là những kẻ ngăn cản anh đến gần Băng Dao.
Lang Long kéo Phạm Khiết Phàm sang một bên, "Để cậu ấy qua đi"
"Nhưng...."
"Hừ..." Lang Long khẽ hừ một tiếng phát ra từ cổ họng, ý bảo cô đừng ồn ào nữa, nhỏ giọng nói bên tai: "Cậu cần gì phải làm những chuyện khiến cậu ấy không vui, quen biết nhau nhiều năm như vậy chẳng lẽ cậu còn không hiểu tính cách cậu ấy?" Chỉ cần là chuyện Ngự Giao muốn làm, bất luận là kẻ nào cũng không thể ngăn cản.
Đi tới bên cạnh chiếc giường Doãn Băng Dao đang nằm, nhìn cơ thể cô vẫn đang phát run, anh đau đớn gọi: "Băng Dao"
Cô từ từ mở mắt, yếu ớt nhìn anh. Ngự Giao kinh ngạc, gương mặt lập tức nở nụ cười: "Em tình rồi"
Hơi thở của Doãn Băng Dao vô cùng mong manh, gương mặt tái nhợt nở nụ cười yếu ớt: "Giao, cảm ơn.... cảm ơn anh đã ở bên cạnh em, có thể... có thể đồng ý với em, phải chăm sóc bản thân thật tốt" vừa rồi cô đã nghe thấy những lời vị bác sĩ nói với bọn họ, chỉ là không có sức lực để nói thành tiếng. Giờ phút này cô lấy hết sức lực của cơ thể, cất giọng nói chuyện với anh: "Đừng ngốc nghếch như vậy được không?"
Sống mũi Ngự Giao cay cay chua xót, trong đôi mắt đen nháy vằn đầy tia máu: "Băng Dao, anh nhất định sẽ cứu em"
Khẽ chớp mắt, đau đớn nhìn anh: "Em tin, nhưng tránh xa em... xa một chút, em không muốn anh bị lây bệnh... Nếu như... nếu như anh cũng xảy ra chuyện, vậy ai... ai chăm sóc Tiểu Diệc..."
Ngự Giao sửng sốt, đúng vậy còn Tiểu Diệc, con trai đáng yêu của anh.
Lang Long bước tới, nói: "Giao, Băng Dao nói đúng, chúng ta phải chăm sóc tốt bản thân để nghĩ cách cứu cô ấy"
"Mau đi đi, nếu không... cho dù em khỏi bệnh, cũng không muốn sống cùng anh... em muốn yên tĩnh nghỉ ngơi" cô đưa mắt nhìn Ngự Giao lần cuối, cố gắng nói. Sau đó hàng mi cong hơi run rẩy từ từ nhắm lại. Mệt quá, thật sự muốn cứ như vậy ngủ mãi.
Ngự Giao không lên tiếng, đứng trước giường Doãn Băng Dao một lúc lâu. Cuối cùng, cắn răng xoay người rời khỏi căn phòng.
Phương Chính Đông cũng đã tới, đang ở bên cạnh Đồng Bội và Tiểu Diệc. Vừa thấy Ngự Giao đi qua, bọn họ lập tức chạy tới lo lắng hỏi tình hình ra sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...