"Làm như vậy? Ý cô nói đến người phụ nữ vừa nãy?" Anh nhíu mày, cơ thể tựa vào chiếc ghế sofa một cách thoải mái.
"Anh có người phụ nữ khác..."
"Ha ha..."
Anh cười gượng hai tiếng, "Điều này làm cô rất kinh ngạc sao?"
Gương mặt vui vẻ của anh trái ngược hoàn toàn với gương mặt bi thương của cô, tạo nên sự đối lập rõ ràng.
Băng Dao xiết chặt tay thành nắm đấm, hít sâu một hơi, trong hốc mắt dường như có một thứ chất lỏng nóng hổi nào đó....
"Nếu không thích tôi, tại sao lại cứu tôi, tại sao lại muốn tôi làm người tình của anh." Cô run rẩy nói ra những lời này.
Cô vẫn cho rằng, anh ta cứu cô, khiến cô kính trọng. Như vậy ít nhất anh ta cũng có một chút nào đó thích cô.
Nhưng bây giờ xem ra, không có, một chút xíu cũng không có.
Ngược lại, hình như anh ta rất chán ghét cô.
Ngự Giao dụi tàn thuốc, cười nhạo một tiếng, "Việc cứu cô đối với tôi mà nói, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. Còn chuyện muốn cô làm người tình của tôi, cũng chỉ vì cô có chút nhan sắc. Phụ nữ đối với tôi mà nói, chỉ là công cụ giải quyết nhu cầu sinh lý"
Giờ phút này, trong đầu Doãn Băng Dao hiện ra câu nói kia của Phạm Khiết Phàm: Đừng nên yêu anh ấy.
Anh ta là ma quỷ trong bóng tối, anh ta là bông hoa anh túc chết người, anh ta là kẻ không có trái tim, cho nên, anh ta sẽ không thể yêu thích bất kỳ người nào.
Cô đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười, lại có thể nghĩ rằng ít nhất người đàn ông này cũng có một chút tình cảm với cô.
Ngự Giao gồi trên ghế sofa, vắt chéo chân, hai mắt khép hờ nhìn về phía Băng Dao, thưởng thức vẻ mặt khổ sở của cô.
Khóe miệng khẽ cong lên mỉm cười, nếu cô ta yêu anh, như vậy trò chơi sẽ càng thú vị hơn.
"Nếu đã như vậy, tôi xin cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu hai chị em tôi, từ giờ trở đi, hai chị em tôi sẽ không làm phiền anh nữa."
Cô không muốn chia sẻ một người đàn ông với những người phụ nữ khác, ngừoi đàn ông này đã từng tiến vào cơ thể người phụ nữ khác "này nọ", bàn tay kia từng sờ vào người phụ nữ khác, khiến cô cảm thấy vô cùng bẩn thỉu.
"Cô muốn làm gì?" Ngự Giao bước nhanh về phía trước, hai tay giữ lấy người Băng Dao, khi cô xoay người rời đi.
"Không... buông thả tôi ra" bị cánh tay rắn chắc của anh giữ chặt khiến cô cảm thấy rất đau, mày liễu khẽ nhíu lại, dùng hết sức hất tay anh ta ra.
Trên mặt anh lộ ra vẻ kinh ngạc, khóe miệng chợt nở nụ cười lạnh lùng ma mị: "Cô là người phụ nữ đầu tiên dám phản kháng lại tôi, rất thú vị...."
"Thả tôi ra" Cô phải đi, cô khuôn muốn chỉ làm một công cụ giải quyết nhu cầu sinh lý của anh ta.
Doãn Băng Dao không biết tại sao bản thân phải khổ sở như thế này, tại sao khi thấy anh tai hoan lạc cùng người phụ nữ khác, trái tim của cô lại đau đớn như vậy.
Chẳng lẽ, cô yêu anh ta rồi sao?
Không được, trước khi lún sâu hơn, cô nhất định phải rời đi.
Anh vẫn giữ chặt cô không buông, trong giọng nói mang theo sự tức giận, "Cô cho rằng trên địa bàn của tôi, cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Trừ khi tôi chơi chán, còn không, cả đời này, cô đừng mơ tưởng đến việc rời khỏi tôi"
Trò chơi vừa mới bắt đầu mà thôi....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...