Trong biệt thự nhà họ Trần, Hải Phúc đặt Trân Mộc Châu lên ghế sofa ở phòng khách.
Lúc này, quần áo trên người cô ta nhăn nhúm, không chỉ trên người mà trên mặt, trên tay toàn là vết thương.
Gần như không còn chỗ nào trên người là lành lặn.
“Ưm” Trần Mộc Châu tỉnh lại, lấy tay đỡ cổ.
Phòng khách sa hoa lộng lẫy khiến ý thức của cô ta mơ hồ trong giây lát.
Sau khi nhìn thấy Vũ Tuyết Phương đứng cách đó không xa, Trần Mộc Châu phục hồi lại tinh thân một cách nhanh chóng, ngồi dậy.
“Sao vậy? Tôi đã thành ra thế này rồi, bà vẫn đồng ý để tôi ở lại nhà họ Trần à?” Cô ta cúi đầu nhìn móng tay vừa mới làm của mình, thổi thổi bụi không hề tồn tại, sau đó nói tiếp: “Lúc trước, không phải suốt ngày bà bắt tôi phải phân rõ giới hạn sao?”
“Mộc Châu à! Khụ khu… Mẹ là người như thế nào… con… khụ khụ… là người rõ nhất” Vũ Tuyết Phương ho khan liên tục, cầm chặt khăn tay che miệng, tiếng ho khan vang lên liên tục, giống như sắp ho bắn cả phổi ra ngoài.
Bà ta ho đỏ bừng cả khuôn mặt, gập cả người xuống, gân xanh trên trán nổi rõ.
Một lúc lâu sau, Vũ Tuyết Phương mới miễn cưỡng dừng ho lại, cất khăn †ay vào trong túi một cách lưu loát, nói tiếp: “Trân Mộc Châu à, con là bộ mặt của nhà họ Trần chúng ta.
Con bị người ta bẫy ngay trước mặt chúng ta, mặt mũi nhà họ Trần sẽ để vào đâu? Rốt cuộc… rốt cuộc là ai đã làm?”
Sắc mặt của bà ta không tốt lắm, thân thể run rẩy, trông như không còn sống được lâu nữa lâu.
Trên mặt Trần Mộc Châu lộ ra vẻ nghỉ hoặc.
Rõ ràng lúc đi vẫn còn khỏe mạnh lắm, vì sao sau khi trở về lại có dáng dấp suy yếu thế này? Không biết bà ta muốn chơi trò gì?
Trong mắt cô ta lóe ra một tia mê mang, gắng gượng chịu đựng sự đau đớn trên người, đổi một tư thế thoải mái hơn, gác chéo chân và nói: “Nhà họ Trần, nhà họ Trần… Nói cho cùng thì vẫn là vì nhà họ Trần.
Vũ Tuyết Phương, rốt cuộc tôi có phải con ruột của bà không?”
“Mẹ hỏi lần cuối cùng rốt cuộc là ai đã làm?” Bà ta không còn sức lực đâu mà đấu trí, đấu dũng khí với cô ta nữa.
Vũ Tuyết Phương dựa vào ghế sofa, hai tay nắm chặt vào ghế sofa mới đứng vững được.
“Nếu tôi nói con trai của bạn cũ bà làm, bà có tin không?” Trân Mộc Châu mím môi nghiêng đầu, hai tay nắm chặt.
Điều này đã làm bại lộ tâm trạng lúc này của cô ta.
Dáng vẻ hờ hững bất cần chỉ là diễn mà thôi.
“Tô Kiến Định?” Vũ Tuyết Phương nhíu mày, hỏi với giọng nghi ngờ: “Phẩm hạnh của Tô Kiến Định được cả Hải Phòng này công nhận.
E rằng chuyện này không đơn giản như vậy.
Đợi mẹ điều tra lại..
” “Ồ! Thật ra con gái ruột như tôi còn chẳng quan trọng bằng con trai của bạn cũ bà, đúng không?” Giọng chất vấn xen lẫn tiếng nức nở quanh quẩn trong phòng khách.
Thừa dịp giọt nước mắt trên khóe mắt chưa chảy xuống, Trần Mộc Châu xoay người đi về phòng mình.
Vào giây phút xoay người, một giọt nước mắt trong suốt của cô ta đã rơi xuống sàn nhà, lặng yên không gây ra bất cứ tiếng động nào.
Cảm xúc trong lòng trở nên hỗn loạn: đau lòng, uất ức, không cam tâm…
Trần Mộc Châu đóng cửa phòng lại, ngồi thụp xuống đất, miệng cắn chặt lấy cánh tay mới không khóc thành tiếng.
Từng giọt nước mắt rơi xuống.
Chẳng mấy chốc, cả cánh tay ướt đẫm nước mắt, màu đỏ của máu hòa lẫn nước mắt nhỏ xuống, chảy dọc theo đường quần áo nhỏ xuống đất, sau đó thấm vào thảm trải sàn.
Trần Mộc Châu như không cảm thấy đau, đến tận khi trong miệng tràn đầy cảm giác tanh nồng, cô ta mới cố nén cảm giác đau đớn khắp toàn thân, nhả cánh tay ra.
Tiếng “hu hu” xen lẫn tiếng nấc nghẹn ngào truyền từ trong miệng ra.
Tất cả hy vọng, ước mơ của cô ta đều tan vỡ.
Trên thế giới này, Trần Mộc Châu đã không còn gì để mất nữa rồi.
Hai mắt cô ta trở nên đỏ đậm, quỳ dưới đất: “Tô Kiến Định! Tô Kiến Định! Tôi sẽ khiến anh phải đau khổ hơn.
Tôi sẽ báo thù! Tôi nhất định sẽ băm Tô Quỳnh Thy thành trăm mảnh… A a a a…” Giọng nói hung ác vang vọng khắp căn phòng.
Trần Mộc Châu khóc cạn nước mắt, giọng nói trở nên khàn khàn.
Cô ta nằm xoài ra đất, trên mặt lộ ra vẻ đờ đẫn.
Đột nhiên, cửa phòng truyền tới từng tiếng đập thô bạo “ầm râm rầm”.
Cánh cửa vốn rất chắc chắn hơi lung lay.
Chẳng bao lâu sau, nó không thể chịu được nữa, đổ rầm xuống đất.
Sau khi cánh cửa đổ xuống, khuôn mặt dữ tợn của Trần Tuấn Tú: “Sao nhà họ Trần lại có loại người vô liêm sỉ như mày! Trước đây, nếu tao biết thế này đã bóp chết mày rồi! Để mày sống tới bây giờ, đúng là làm tao mất mặt..
”
Vũ Tuyết Phương và người làm trong biệt thự theo ở phía sau ông ta, họ chết lặng người nhìn cảnh này.
Toàn thân bị xách lên, nhưng Trân Mộc Châu cũng không hề phản kháng.
Từ đầu tới cuối, cô ta đều tỏ ra thờ ơ, mặc cho người bên cạnh nói khó nghe tới đâu.
Giống như tất cả mọi chuyện chẳng liên quan gì tới cô ta vậy.
Vũ Tuyết Phương trâm mặt xuống: “Có chuyện gì thì từ từ nói, thả Mộc Châu ra cho tôi!” Khi nói câu này, bà ta không hề lớn tiếng, nhưng lại khiến Trần Tuấn Tú đang nổi giận đùng đùng buông lỏng †ay ra, đè nén cơn giận đứng sang một bên.
“Bà không thấy chuyện tốt mà nó làm à? Bây giờ, toàn bộ Hải Phòng này đều đang đồn nhau, họ nói nhà họ Trần có một nhân vật không tầm thường.
Một lần có thể… Một lần có thể cùng năm… Haiz! Bà không biết đó thôi, bây giờ mọi người nói rất khó nghe.
Lúc đó, tôi vẫn đang họp.
Nếu không phải thư ký nói cho tôi biết, có lẽ đến giờ tôi vẫn đang bị lừa gạt…”
Ông ta vung tay lên, cau mày liếc nhìn Trần Mộc Châu đang nằm dưới đất.
Trong mắt Trần Tuấn Tú lóe lên vẻ chán ghét.
Ông ta ngẩng đầu nhìn Vũ Tuyết Phương, lộ ra vẻ thất vọng vì Trần Mộc Châu không được như mong muốn của mình.
Trần Tuấn Tú chỉ tay vào cô ta, giận đến run cả người.
“Việc này không trách con bé được.
Tuấn Tú à… Ông dìu tôi về phòng nghỉ ngơi một chút.
Tôi sẽ xử lý tốt việc này, không sao đâu!” Vũ Tuyết Phương che miệng ho khan mấy tiếng, tay còn lại giơ về phía Hải Phúc.
Trên mặt đất, Trần Mộc Châu lộ ra vẻ ủ dột, cuộc đời của cô ta bị phá hủy rồi.
Dựa vào đâu những người kia lại được hưởng cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn? Bóng tối đang dần dần ăn mòn toàn bộ con ngươi cô ta.
Lúc Hải Phúc đỡ Trần Mộc Châu lên, toàn thân cô ta tản ra sự âm u, khát máu, đôi mắt đen như mực.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta rợn cả tóc gáy.
“Giúp tôi làm một việc! Sau khi chuyện này thành công, chị muốn cái gì tôi sẽ cho chị cái đó” Trần Mộc Châu nói với giọng bình thản hờ hững.
Cô ta buông tay Hải Phúc ra, tự đứng vững, sau đó nhìn chằm chằm chị ta.
Khi nhìn thấy một Trần Mộc Châu như vậy, lông tơ trên tay của người từng trải như Hải Phúc cũng phải dựng lên.
Chị ta nuốt một ngụm nước miếng, gật đầu đáp lại.
“Trước sáng ngày mai, tôi muốn thấy Tô Quỳnh Thy xuất hiện ở trên vách đá cạnh Khách sạn nghỉ dưỡng Hải Phòng” Nếu Trần Mộc Châu đã lún sâu vào địa ngục thì phải tìm người vào cùng với cô †a.
“Cô chủ yên tâm đi! Sáu giờ sáng mai, Tô Quỳnh Thy sẽ xuất hiện đúng giờ ở đó.” Hải Phúc cúi đầu, mím môi đáp lại rôi xoay người rời đi.
Trần Mộc Châu rất rõ thủ đoạn của chị ta.
Hơn nữa, lúc này Tô Kiến Định cũng sẽ tuyệt đối không nghĩ tới chuyện cô ta ra tay thẳng với Tô Quỳnh Thy.
Tỉ lệ thành công dụ người tới rất lớn.
Trần Mộc Châu chậm rãi bước về phòng, cửa đã hỏng rồi không thể đóng lại được.
Lúc này, người mà quản gia dẫn tới đang sửa chữa phát ra tiếng “leng keng”.
Nó làm cho cô ta cảm thấy hơi bực bội.
Trần Mộc Châu bước tới bên cạnh cửa sổ, nhìn theo bóng Hải Phúc rời đi.
Cô ta bắt tay vào chuẩn bị những thứ cần dùng vào lúc đó.
Năm năm trước, chuyện như vậy đã từng xảy ra, lần này việc chuẩn bị của Trần Mộc Châu rất suôn sẻ.
Vũ Tuyết Phương được Trần Tuấn Tú đỡ về nằm trên giường.
Bà ta nhìn người đàn ông đang ngồi ở mép giường với vẻ lạnh nhạt.
Vũ Tuyết Phương đã có tính toán về chuyện này.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...