Nháy mắt sau đó, bên tai truyền đến một giọng nói dịu dàng, giọng nói kia giống hệt lúc cô dỗ Hướng Minh.
‘Tô Quỳnh Thy đột nhiên giật mình một cái, chậm rãi quay đầu nhìn sang, trong mắt phản chiếu gương mặt đẹp đẽ của Hoắc Hải Phong, anh cũng không ngẩng đầu, dường như câu nói đó chỉ là thuận miệng nói ra.
Vì sao trong phòng bệnh của cô, người trông coi cô lại cứ là Hoắc Hải Phong, rốt cuộc anh trai đi đâu rồi..
Vẻ mặt Tô Quỳnh Thy có chút ngượng ngùng, bị bắt thóp, lại còn bị Hoắc Hải Phong bắt được, đúng là có hơi mất mặt.
Chậm rãi trở lại giường, cô ủ rũ cúi đầu đắp kín chăn, hai mắt thất thần, sững sờ nhìn về phía trước, ngẩn người.
Lúc rảnh, cô lại cau mày nhớ về chuyện trước đây, hai ba lần tìm cô gây phiền phức, theo lý mà nói cô cũng mới về Hải Phòng một thời gian ngắn, kẻ thù năm năm trước chẳng lẽ tìm được cô nhanh như vậy.
Suy nghĩ rối như tơ không có cách nào gỡ, bỏ qua Hoắc Hải Phong ngồi ở một bên, trong đầu đột nhiên thông suốt, nhẹ nhàng “a” một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ lại là… Trần Mộc Châu? Có phải thủ đoạn quá ác độc không.
Ngẫm nghĩ, Tô Quỳnh Thy dựa vào giường, ngã nhào một cái, suýt nữa thì trượt xuống giường.
Vừa mới có động tác, bên hông đột nhiên có thêm một đôi tay, đặt cô ngay ngắn lên giường.
Quay đầu nhìn lại, chính là Hoắc Hải Phong vừa rồi còn ngồi cách đó không xa, dường như có phép dịch chuyển, nhoáng một cái đã tới bên giường.
“Nghỉ ngơi cho tốt, vết thương của em còn chưa khỏi, chờ nó khép miệng rồi muốn lăn thế nào thì lăn, sẽ không có ai ngăn em đâu.’ Hai tay đặt bên hông cô, dường như cố ý chơi xỏ, cả người thuận thế ngồi bên giường, cúi người đè cơ thể cô lại, giống như hai người đang thân mật, hơi thở ấm nóng phả lên chóp mũi nhau.
Nháy mắt Tô Quỳnh Thy cảm giác cả người cứng ngắc, nằm ở trên giường, nhịp tim bắt đầu đập loạn.
“Hoắc… Hoắc Hải Phong…” ‘Tô Quỳnh Thy bị hù nên giọng nói nhẹ đi nhiều, bả vai rụt lại giãy dụa dịch ra sau một chút, vốn không dám nhìn người trước mặt, lắp ba lắp bắp nói.
“Quỳnh Thy, ngoan, chờ cơ thể em khỏi rồi, tôi đưa em ra ngoài chơi” … Quỳnh Thy? Tô Quỳnh Thy không nhịn được run rẩy khóe miệng, Hoắc Hải Phong đang mắt bệnh gì vậy? “Tổng giám đốc, có phải anh quên là vết thương trên lưng tôi còn chưa có lành đâu, anh như này, có phải có chút…
Thật ra chỉ một chút lực vốn không cảm thấy đau, Tô Quỳnh Thy chỉ là đang kiếm cớ mà thôi.
Điểm này sao có thể giấu được Hoắc Hải Phong, chỉ thấy khóe miệng anh hơi cong, trong mắt lộ ra vẻ đáng thương, cực kỳ không tình nguyện bỏ tay khỏi eo thon của cô.
Cho là người bên trên muốn đứng dậy, hai tay Tô Quỳnh Thy chống lên giường, đột nhiên nhấc cơ thể lên một chút, làm bộ muốn đứng lên, lại bị người đàn ông vừa đè mình bắt quả tang, hơi thở ấm áp phả lên cô, Tô Quỳnh Thy cảm thấy cả người mình đều như muốn bốc cháy.
“Hoắc Hải Phong! Anh đúng là không nói lý được mà, mau tránh ral” Tô Quỳnh Thy có hơi bực mình, vội vàng nằm trên giường, trong lòng khó chịu, nhớ tới bộ dáng trước kia của anh, lại nhìn dáng vẻ hiện tại, rõ ràng đã có vợ rồi mà còn đi trêu chọc người khác, cảm giác khó chịu trong lòng cô lại càng dâng thêm.
Dùng sức đẩy Hoắc Hải Phong ra, đứng dậy muốn rời giường.
“Vật nhỏ không có lương tâm” Hoắc Hải Phong nằm nghiêng bên giường, tay chống đầu, có chút hao tâm tổn sức, phụ nữ thật là, đều giống như nhau, một chút tình cảm đều không có.
Tô Quỳnh Thy bị câu nói của anh làm cho sững sờ, mặt không khống chế được đỏ lên, rõ ràng trước đó không cảm thấy giò, nhưng bây giờ nhớ lại, ngày đó hành động của cô đúng là không thỏa đáng.
Trong đầu lờ mờ nhớ lại, lúc ấy cô kéo quần áo của Hoắc Hải Phong, còn không ngừng dựa vào người ta, nói mình đau mình đau.
Hai tay trắng nõn đập đầu mình vài cái, rồi sầm mặt quay người lại nhìn Hoắc Hải Phong.
“Lần trước cảm ơn anh Phong, ơn cứu mạng, chắc chắn anh trai tôi sẽ hậu tạ.
Tô Quỳnh Thy suy nghĩ nhiều lần mới cắn răng nói lời này ra khỏi miệng.
“Em còn biết anh cứu em à? Bị người ta bắt nạt như vậy còn đứng tại chỗ không lên tiếng, thói xấu này đến bây giờ còn chưa đổi, lần sau nếu còn có ai bắt nạt em thì phải đánh lại, đánh chết thì anh sẽ chịu trách nhiệm cho eml” Nhìn trạng thái bây giờ của Tô Quỳnh Thy khá tốt, Hoắc Hải Phong yên tâm hơn nhiều, kiêu ngạo nói, cố lý lắc lắc cánh tay, thỉnh thoảng còn liếc mắt về phía cô.
Lời anh nói làm cho Tô Quỳnh Thy không nhịn được trợn trắng mắt, cảnh tượng lúc đó, trong ngoài đều đông nghịt người, khi ấy cô mà dám nói hơn hai câu, đoán chừng xương cốt lúc đó đều bị hủy đi rồi, cô cũng không muốn chết trẻ.
“Anh Minh đương nhiên không phải lo lắng về việc này rồi, nhưng tôi là một người phụ nữ yếu đuối, sao có thể đấu với mấy người đó” Tô Quỳnh Thy đứng trong phòng, đã gần ba ngày không được tắm hẳn hoi rồi, lúc này lại vì lo lắng, trên người toát ra chút mồ hôi, cảm giác cả người khó chịu không thôi, quần áo trên lưng lại dính vào da, sền sệt khó chịu.
Đúng là chịu không nổi, Tô Quỳnh Thy cau may giật giật quân áo bệnh nhân trên người, nói với Hoắc Hải Phong: “Anh Minh tạm thời nên tránh đi một chút, tôi muốn rửa mặt.
Nói xong cũng mặc kệ anh có phản ứng gì, vẻ mặt lạnh lùng, tự mình đi tới phòng tắm.
“Đồ ngốc…
Nhìn Tô Quỳnh Thy chạy lạch bạch đến phòng tắm, biến mất khỏi tâm mắt của mình, Hoắc Hải Phong không nhịn được cười khế một tiếng, trong con ngươi sâu thẳm là nồng đậm tình yêu thương và cưng chiều.
Anh đứng dậy, quay người rời khỏi phòng, nếu không phải sợ cô phản ứng thái quá, anh thực sự muốn ở lại trong phòng bệnh.
Cảnh tượng người đẹp đi tắm không phải dễ dàng được nhìn thấy đâu.
Trong văn phòng tổng giám đốc của TQT, Tô Kiến Định bắt chéo chân, tay để trên bụng có quy củ, màn hình máy tính trước mặt hiện lên cảnh trong khách sạn, Trần Mộc Châu ở trong phòng, bấm vào thời gian mở ra, cảnh tượng là một đống người đang đập cửa phòng tắm, đủ loại ngôn từ tục tĩu truyền ra từ video.
Tô Kiến Định nhếch miệng, ác ý trong mắt không hề che giấu, không bao lâu sau, Vũ Tuyết Phương được đỡ đi vào phòng, sau một hồi thương lượng, tất cả phòng viên đều rời đi.
Kiên nhẫn nghe hai người họ đối thoại, thẳng cho đến khi Trần Mộc Châu mở cửa đi ra, anh mới cau mày nhìn xuống tài liệu đang xử lý trong tay, nghe hai người trong video nói không sót một chữ.
Tô Kiến Định nhíu mày, tắt video đi, cầm điện thoại trên bàn gọi cho Chu Thanh: “Sau nửa tiếng nữa, công bố ảnh chụp ra ngoài, sau hai giờ phát tán toàn bộ video, chia làm năm lần, mỗi lần cách nhau một tiếng.” “Vâng, tổng giám đốc yên tâm” Đâu dây bên kia truyền tới giọng nói có chút suy yếu của Chu Thanh, lần trước bị đánh còn chưa hoàn toàn khỏi, lúc này đi đường cũng thấy hơi đau.
Eo bị tổn thương nghiêm trọng nhất, trong mắt Chu Thanh như thoáng hiện tia lạnh.
Tô Kiến Định dựa vào ghế nhìn tòa cao ốc cách đó không xa, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, nếu nhà họ Trần đã muốn chơi, vậy anh sẽ từ từ chơi với họ, cũng phải khiến anh thỏa mãn nữa chứ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...