Hoắc Hải Phong mím môi nhìn chằm chằm vào Tô Kiến Định.
Có rất nhiều người muốn tạo quan hệ với tập đoàn Sunrise, ai ngờ tới Tô Kiến Định thì anh ấy lại nắm quyền chủ động một cách tuyệt đối.
Đúng là Hoắc Hải Phong bắt buộc phải đạt được hạng mục xanh hóa này, nhưng có rất nhiều công ty nắm giữ độc quyên, lại còn được chính phủ nâng đỡ.
Nếu ra mặt cạnh tranh thì tập đoàn Sunrise không thể lấy được hạng mục này một cách dễ dàng.
Qua một lúc sau, Hoắc Hải Phong thả ly cà phê trong tay xuống một cách tự nhiên rồi cười nói: “Chủ tịch Định khách sáo rồi, nếu như TQT có thể giúp đỡ thì đương nhiên là Sunrise sẽ rất hoan nghênh”
Trong đôi mắt Tô Kiến Định có chút ánh sáng lóe lên, anh ấy nghĩ tới video mà mình đã xem hôm qua, sự bình tĩnh trong mắt đã thay bằng tức giận: “Về vấn đề hợp tác, nếu chủ tịch Phong không có ý kiến thì buổi chiều hôm nay tôi sẽ mang theo sách hạng mục tới đây.
Chúc hợp tác vui vẻ”
Tô Kiến Định đứng dậy, anh ấy không muốn nói thêm bất cứ một câu gì với Hoắc Hải Phong nữa.
Tô Kiến Định nở một nụ cười rồi quay người rời đi.
Hoắc Hải Phong nhìn theo bóng lưng rời đi của Tô Kiến Định, anh quay người ngồi lên ghế salon rồi nhếch môi cười, nhưng sắc mặt rất âm trầm.
Nếu như Tô Kiến Định thật sự có thể chen chân vào hạng mục xanh hóa thì chắn rằng sau này mình sẽ không dễ chịu gì.
Hoắc Hải Phong nghiến răng, anh nhìn Lâm Tiến Quân đang đi tới rồi nhắm mắt tựa vào ghế salon nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, trong tập đoàn Phước Sơn.
Trần Mộc Châu đang chống tay lên bàn, cô ta nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mặt với vẻ lạnh lùng rồi hỏi: “Mẹ tới đây làm gì?” Văn phòng không lớn lắm nhưng thứ nên có đều có.
Vũ Tuyết Phương đứng giữa văn phòng, bà ta ôm tay trước ngực, ánh mắt bà ta nhìn về phía Trần Mộc Châu không hề có chút ấm áp nào.
“Trần Mộc Châu, trước khi làm chuyện gì thì tốt nhất nên động não một chút.
Tô Kiến Định là ai chứ, có cậu ta ở đây mà con lại dám hãm hại Tô Quỳnh Thy một cách trắng trợn như thế à? Không muốn sống nữa thì cũng đừng có kéo nhà họ Trần xuống nước.”
Vũ Tuyết Phương nói với vẻ mặt vô cùng khó coi, bà ta nhìn Trân Mộc Châu đang ngồi kia với gương mặt dữ tợn thì nhíu mày lại rồi nói: “Mẹ không có hứng thú giải quyết hậu quả giúp con nữa đâu.
Nếu như lần này Tô Kiến Định điều tra được ra con thì mẹ sẽ không cho con bất cứ sự giúp đỡ nào.
Nhà họ Trần cũng sẽ vạch giới hạn với cơn.
Mặt Trần Mộc Châu như cứng lại, dù thế nào thì Vũ Tuyết Phương cũng là mẹ ruột của cô ta.
Cô ta quét hết đồ trên bàn xuống đất, những thứ hôm qua mới đổi nay lại hỏng thêm lần nữa: “Nói dễ nghe thật đấy, nếu như không phải nhà họ Trần chỉ có mỗi tôi là con thì chắc bà đã bỏ mặc tôi từ lâu rồi nhỉ? Chuyện của tôi tôi tự giải quyết, bà cứ yên tâm làm bà chủ nhà họ Trần đi”
“Bốp”, Vũ Tuyết Phương đi lên phía trước giáng cho Trần Mộc Châu một cái tát: “Cái thứ vô dụng, đã ác độc mà còn ngu ngốc.
Nếu như cô thông minh được bằng một nửa Tô Quỳnh Thy thì tôi cũng chẳng thất vọng như thế này”
“Tô Quỳnh Thy, Tô Quỳnh Thy, trong lòng của bà chỉ có mỗi Tô Kiến Định và Tô Quỳnh Thy thôi chứ gì!” Mặt trái của Trần Mộc Châu sưng lên, tóc cô ta rối tung, cô ta cười đểu một cái rồi nhìn về phía Vũ Tuyết Phương: “Tô Huỳnh đã chết lâu như thế rồi mà bà vẫn còn nhớ tới ông ta ư, mẹ yêu à, ba tôi có biết chuyện này không?”
“A, thông minh hơn một chút rồi đó, biết tìm chuyện uy hiếp tôi rồi nhỉ” Vũ Tuyết Phương vuốt tóc rồi đi qua ghế salon ngồi xuống.
Bà ta nở một nụ cười thật tươi rồi hỏi: “Năm năm trời, thậm chí Hoắc Hải Phong còn chẳng thèm gặp mặt cô, Tô Quỳnh Thy đã quay về rồi, cô cho rằng cô còn có phần thắng ư?
Chiếm thân phận vợ chưa cưới của Hoắc Hải Phong năm năm trời, bây giờ cô đã trở thành chuyện cười của khắp Hải Phòng này.
Nhắc tới cũng kỳ quái thật, sao tôi lại có một đứa con gái như cô chứ?” “Cũng không có gì kỳ quái cả, có một người mẹ lăng nhăng như bà mà tôi còn có thể chung thủy như thế thì chắc là di truyền từ bố tôi rồi.
Mẹ yêu ơi, tôi không thể gả vào nhà họ Hoắc, có lẽ bà mới là người thất vọng nhất nhỉ”
Trân Mộc Châu mặc kệ vết thương trên mặt mình, cô ta ngồi xuống ghế rồi đặt tay lên bụng.
Đã hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý thì phải trả giá một chút gì đó.
Trần Mộc Châu đã hiểu rõ vấn đề này từ năm năm trước rồi.
Nếu như cô ta đã không đủ thông minh thì luôn phải tìm một người thông minh tới giúp đỡ mình.
“Trần Mộc Châu, đến cùng là cô muốn nói cái gì?” Thời gian đã để cho Trần Mộc Châu thay đổi rất nhiều.
Vũ Tuyết Phương hỏi, ánh mắt của bà ta khi nhìn về phía Trần Mộc Châu không chỉ có khinh thường mà còn có chút nghiêm nghị.
“Bà nói xem, nếu tôi nói cho Tô Kiến Định biết rằng chuyện ngoài ý muốn của nhà họ Tô năm xưa có liên quan tới bà thì… Trân Mộc Châu ngồi ung dung trên ghế, cô ta nở một nụ cười thật tươi.
Mặc dù lúc điều tra chuyện này thì có sự biến đổi nhưng cũng may kết quả khiến cho Trần Mộc Châu rất hài lòng.
Hai người đúng là mẹ con, đều ác độc như nhau.
“Trần Mộc Châu.” Vũ Tuyết Phương nhíu mày rồi nói: “Ngu hết thuốc chữa nhưng to gan không ít nhỉ” Vũ Tuyết Phương nở một nụ cười, chẳng hề có chút căng thẳng nào.
Từ đầu tới cuối bà ta đều ngồi trên ghế salon chẳng hề động đậy.
Vẻ mặt của Trần Mộc Châu dần trở nên âm u, trong ánh mắt của cô ta hiện lên vẻ tức giận: “Chẳng lẽ bà không sợ tôi nói cho Tô Kiến Định biết chuyện này sao?”
“Nếu như Tô Kiến Định vẫn còn là cậu cả nhà họ Tô như lúc trước thì tôi còn sợ hãi một chút.
Nhưng bây giờ cậu ta chỉ là một thằng nhóc có chút tài mà thôi, tôi muốn bóp chết cậu ta cũng dễ như trở bàn tay.” Nắng buổi sáng cũng không gay gắt lắm, chiếu lên người rất ấm áp.
Vũ Tuyết Phương híp hai mắt lại rồi tựa lưng vào ghế salon.
Vũ Tuyết Phương nói như thế khiến cho Trần Mộc Châu không biết nên phản ứng như thế nào.
Cô ta nghĩ thâm, đúng là mình đã tra được một chút dấu vết nhưng vẫn chưa có chứng cứ xác thực, quả nhiên muốn uy hiếp bà ta không phải là chuyện dễ.
“Cô tìm người đi điều tra những thứ này đến cùng là muốn uy hiếp tôi hay tiêu diệt tôi.
Tôi cũng chẳng rảnh mà đoán cô đang suy nghĩ gì.’
Trần Mộc Châu đang muốn nói chuyện thì lại bị Vũ Tuyết Phương ngắt lời: “Tôi để cô tới tập đoàn Phước Sơn làm việc năm năm trời, không phải để cho cô dùng sự khôn vặt của mình lên người tôi.
Bắt đầu từ ngày mai, cô không cần tới nữa, ở nhà suy nghĩ cho kỹ”
“Bà dựa vào cái gì mà làm thế.
Tập đoàn Phước Sơn là của bố tôi, bố tôi còn chưa nói gì.
Vũ Tuyết Phương, bà không xứng làm mẹ, chẳng trách Tô Huỳnh không cần bà mà chọn người phụ nữ khác.”
Trân Mộc Châu cắn răng, cô ta đứng phắt dậy như phát điên rồi nói: “Cả ngày lẫn đêm đều phải nhìn người mình yêu ở chung với người phụ nữ khác, chắc là khó chịu lắm nhỉ? Nói chuyện thì hay lắm, bà cũng giống như tôi mà thôi…
Chuyện này như một cây gai đâm vào lòng Trần Mộc Châu vậy.
Rất lâu vê trước, khi Trần Mộc Châu biết mẹ mình không thích mình, thậm chí còn ghét mình thì cây gai này đã tồn tại.
Lâu dần làm thối một chỗ thịt, trở thành một vết sẹo xấu xí.
“Bà dựa vào cái gì mà cho rằng Hoắc Hải Phong không quan tâm tới tôi.
Năm năm qua tôi không rời không bỏ, đi theo anh ấy, làm bạn với anh ấy” Lúc Trần Mộc Châu thốt ra những lời này thì hốc mắt đã phiếm hồng.
Những gì Trần Mộc Châu nói đã chọc tới chỗ đau của Vũ Tuyết Phương.
“A… Cho nên đây là lý do cô uy hiếp tôi đấy à.
Trân Mộc Châu, người cười đến cuối cùng mới là người thắng, quá trình không quan trọng.
Cần cô ư? Cô tưởng Hoắc Hải Phong sẽ xem trọng người như cô ư?”
Vũ Tuyết Phương nói với vẻ khinh thường: “Cô cũng không thấy ngại à.
Năm năm trời mà vẫn chưa tóm được Hoắc Hải Phong, cả nhà họ Trần chống lưng cho cô cũng chẳng làm được gì.
Huống chỉ bây giờ Tô Kiến Định đã dẫn Tô Quỳnh Thy về, mấy ngày nữa tôi sẽ qua nhà họ Hoắc để hủy bỏ hôn ước.
Thừa dịp cô còn có thể cưới chồng mà chọn một người cũng được.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...