Nếu hai người Tô Kiến Định và Hoắc Hải Phong đã bày Hồng Môn Yến cho ông ta, tất nhiên anh ta sẽ phải trả ít lễ cho họ.
“Vâng, ngài yên tâm, bây giờ đi chuẩn bị ngay.” Quản gia gật đầu.
Lần này khi rời khỏi phòng làm việc liền tiện thể đóng cửa lại.
Sau khi quản gia đi khỏi, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Abel tựa vào ghế, ngồi hơn nửa tiếng mới đứng dậy đi tới trước giá sách gần đó, đổi vị trí vài quyển sách không thu hút.
Đột nhiên giá sách trượt qua bên cạnh, lộ ra một két sắt rất lớn, lấp lánh ánh bạc, ánh sáng bên trên là mật mã có hơn sáu con số.
Trông không giống như để đặt những đồ vật có giá trị mà giống như một chỗ để ấn náu vào lúc nguy hiểm.
Động tác của ông ta thong thả mở từng ổ khóa.
Lúc ông ta đã hoàn toàn mở cửa két sắt ra thì cũng sắp mười hai giờ trưa.
Cửa rất lớn, tuy tự động bật mở, nhưng muốn lấy đồ thì còn phải đẩy ra một chút.
Abel cũng coi như dùng hết sức bình sinh mới miễn cưỡng đẩy ra được vài centimet khe hở của cánh cửa sắt lớn vừa dày vừa nặng đó, sau đó nghiêng người chui vào.
Có rất nhiều thứ màu trắng giống viên gạch đặt trong két sắt là do người khác làm, xếp cả một tầng, nhìn bên trên có gần hơn một trăm viên, xung quanh chúng còn rắc một ít bột phấn màu trắng.
Abel né tránh những thứ này, ngồi xổm xuống sợi dây, rút ra hai thỏi vàng từ đáy của lớp dưới cùng.
Trên thế gian này, có đôi khi tiền cũng vô dụng.
Trong mắt một số người, đó chỉ là một tờ giấy hơi khác thường một chút.
Còn trong mắt họ, vàng bạc châu báu mới là đồng tiền mạnh, muốn mua chuộc họ, vàng bạc châu báu là thứ tất yếu phải có.
Sau khi lấy tổng cộng năm thỏi vàng, Abel mới lui từ két sắt ra ngoài, lại khóa lại, đóng giá sách lần nữa.
Trọng lượng năm thỏi vàng cầm trong tay vẫn rất nặng.
Nếu không phải ông ta luôn kiên trì tập thể hình, sức lực cũng coi như khá tốt thì có lẽ ngay cả ôm cũng không di chuyển nổi.
Nhưng nếu đã cầm được đồ thì tất nhiên cũng nên đi tìm sự giúp đỡ bên ngoài.
Sau khi cất kỹ thỏi vàng, Abel lấy điện thoại ra lướt một lúc, tìm ra một dãy số rồi bấm gọi.
Mất một lúc lâu điện thoại mới được kết nối.
Người ở đầu bên kia hình như vẫn đang ngủ, giọng điệu rất khó chịu: “Có chuyện gì?”
“Ở đây tôi có một danh sách không biết anh có thể nhận không” Abel cân nhắc bức ảnh trong tay, cười nói.
“Vàng đã chuẩn bị xong chưa? Thù lao đủ thì đương nhiên chuyện gì tôi cũng đều có thể nhận.” Vừa nghe tới làm ăn giọng điệu người đàn ông đầu bên kia mới coi như hơi tốt hơn chút, sau đó bên kia truyền tới một hồi sốt soạt giống như tiếng quần áo ma sát.
Sau khi âm thanh duy trì trong một lúc, bên kia mới hoàn toàn yên tĩnh.
Khi động tác bên kia dừng lại, Abel mới lên tiếng nói tiếp: “Tổng cộng năm thỏi, trọng lượng mỗi thỏi đều được làm theo yêu cầu của anh.
Một lúc nữa tôi sẽ gửi thông tin cho anh, anh phải đưa đầu người đó về cho tôi trong vòng hai ngày, vàng tự nhiên sẽ là của anh.”
“Ông nên biết quy tắc làm việc của tôi.
Đặt cọc trước một nửa, sau khi xong chuyện tự nhiên sẽ lấy nốt nửa còn lại.
Đương nhiên là, nếu tôi không làm xong trong vòng bảy ngày thì sẽ trả lại toàn bộ tiền đặt cọc.
Còn nữa, sau khi đặt cọc, tôi không liên lạc với ông, ông cũng đừng liên lạc với tôi!”
Sau khi nói sơ qua quy tắc, đầu bên kia lại vang lên tiếng nước tí tách, giống như đang rửa mặt.
Abel nhíu mày.
Tuy có hơi không thích những quy tắc lung tung của gã, nhưng ông ta cũng không nhất thiết phải gây thêm chuyện vào lúc này nên đương nhiên gật đầu đồng ý, chỉ là ý cười đã không còn trên mặt từ lâu.
“Gửi địa chỉ nhận tiền đặt cọc cho tôi.
Còn nữa, gửi ảnh và thông tin chi tiết của tên sắp mất đầu kia cho tôi.”
Sau khi nói xong, đầu bên kia thẳng thừng cúp máy.
Abel nhíu mày không nói nên lời nhìn điện thoại đã bị ngắt.
Không muốn bẩn tay mình, cũng không muốn đối đầu trực diện với Tô Kiến Định và Hoắc Hải Phong nhanh như vậy.
Ông ta nghĩ đi nghĩ lại mới quyết định tìm người ngoài tới xử lý.
Không ngờ cuối cùng lại khiến chính mình phải chịu đầy một bụng tức anh ách, vẫn thật là...!
Có điều chỉ cần có thể được chuyện, ông ta cũng không muốn để ý nhiều chi tiết về hai người họ.
Nghĩ xong những chuyện này, ông ta gộp bức ảnh của Giang Húc Đông cùng những thông tin chi tiết rồi gửi vào trong email của đối phương, tâm trạng đột nhiên trở nên rất tốt.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Cho tới khi từng ánh đèn bên ngoài đã tắt quản gia đã tập hợp những người giỏi.
Sau khi dặn dò nhiệm vụ, sắc mặt bình tĩnh đưa mọi người tới nhà họ Hoắc, một nhóm mấy chục người cũng coi như hùng mạnh.
“Thưa ngài, đã phải người tới rồi, bên Hữu Thụ toàn bộ cũng đã sắp xếp ổn thỏa, sau mười hai giờ người của chúng ta sẽ xuất phát, chắc chắn có thể đưa một người về.” Quản gia nói chắc như đinh đóng cột, suýt nữa còn lập lời thề để Abel tin tưởng mình.
Còn Abel lại không có biểu cảm gì, sắc mặt bình tĩnh gật đầu, óe miệng nhếch lên nhìn thỏi vàng còn lại trên bàn.
Kịch hay sắp bắt đầu.
Chỉ hy vọng lần này kịch bản phát triển như trong lòng ông ta thôi! Nhìn về nơi xa, Abel chỉ thấy tâm trạng đã tốt lên rất nhiều, phất tay cho quản gia rời đi, khoanh hai tay dựa vào sofa.
Mặt khác, Tô Kiến Định và Hoắc Hải Phong phòng thủ bên trong nhà họ Hoắc.
Còn có một nhóm người mai phục bên ngoài do Trần Bắc dẫn đầu, Thu Hằng thì dẫn theo một nhóm người canh giữ ở trung tâm, bảo vệ cho hai người Tô Quỳnh Thy và Tô Minh Tú cái gì cũng biết.
“Đã lúc này rồi người còn chưa tới, Abel chắc chắn đã biết kế hoạch của chúng ta rồi.
Chỉ là không biết ông ta luôn án binh bất động rốt cuộc muốn làm cái gì!” Tô Kiến Định nhìn bên ngoài im ắng, trái tim đập rất nhanh, có hơi hoảng hốt cùng cảm giác không thật.
“Một tiếng nữa người vẫn chưa tới thì chúng ta rút lui.
Tôi cũng thấy có hơi không thật, luôn cảm thấy đã bỏ sót gì đó.
Chưa nói tới Abel, cho dù là một người thủ hạ của Abel cũng không thấy, ở giữa chắc chắn có vấn đề.
Trong lòng Hoắc Hải Phong cũng thiếu tự tin.
.