Dù gì cô cũng thua trên tay anh, Hoắc Hải Phong sẽ không dễ dàng buông tha cho cô như vậy.
“Có gì đó thú vị trong phòng tắm đang đợi anh à?” Hoắc Hải Phong nhéo eo của cô, nhướng mày hỏi.
“Chỉ là vài món linh tinh, anh nhất định sẽ không sợ, em muốn cùng chơi với anh!” Tô Quỳnh Thy cười gượng thoái thác, cô nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng đôi mắt của Hoắc Hải Phong.
“Vài món linh tinh, là cái này sao?” Hoắc Hải Phong nói, chỉ vào thứ màu trắng giống như bột mì, trong đó còn có hai con thiêu thân đang giãy giụa, cũng làm khó cho cô có thể suy nghĩ ra những thứ như vậy.
“Những thứ này chỗ nào cũng có nha, em chỉ rắc thêm một ít bột mì ở trong vòi sen, Hải Phong, dù sao anh cũng phải đi tắm mà, dùng cái này sẽ tắm sạch hơn, anh có thể tha thứ cho em không?”
Tô Quỳnh Thy bị Hoắc Hải Phong bóp eo, cô chạy không được mà trốn cũng không xong, chỉ có thể uốn éo làm nũng trong lòng ngực của anh với hy vọng mình có thể tránh thoát được trừng phạt lần này.
“Em biết rõ anh không thích những thứ này, em còn lấy nó để ở đó, anh cũng không biết phải nói gì với em nữa rồi!” Hoắc Hải Phong chọt lên trán của cô, huyệt Thái Dương còn lồi ra gân xanh cho thấy anh tức giận không nhẹ.
“Rõ là anh sợ hãi, cái này thì có gì đâu! Cũng không phải chuyện gì mất mặt!” Nhìn hai con thiêu thân giãy giụa trong bột mì, Tô Quỳnh Thy nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu rồi nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc trên khuôn mặt.
Tô Quỳnh Thy ngẩng đầu, hai tay ôm chặt eo anh, cô bán đứng thân thể của mình một chút, xem như tránh né sự trừng phạt của anh.
“Đừng nghĩ rằng em biểu hiện đáng yêu như vậy anh sẽ tha cho em, chuyện ban ngày em làm, Hướng Minh lên án em như vậy, chuyện này có liên quan đến Tinh Hòa đúng không?” Với tính cách của Hướng Minh, để thằng bé lên tiếng như vậy không cần nghĩ cũng đoán được chuyện này có liên quan đến em gái cậu.
“Em không có, tại vì gần đây Tinh Hòa tập đi, em chỉ muốn dạy cho con bé tập lăn trong bụi cỏ mà thôi, Hướng Minh nói em, nói em muốn thì tự chơi một mình đi, rõ ràng em có lòng tốt..
Nói gì thì nói cô vẫn là mẹ của Tinh Hòa, cô dạy hư con bé một chút thì có sao đâu chứ, giờ thì tốt rồi, Hướng Minh còn không cho cô chơi với Tinh Hòa, khác gì cậu trắng trợn cướp đoạt quyền làm mẹ của cô, cô còn chưa có lên tiếng đầu...!
“Em còn không biết xấu hổ mà nói bậy, đều đã làm mẹ rồi mà còn ham chơi như vậy, ngày mai em đến công ty với anh.” Hoắc Hải Phong giải quyết dứt khoát, Tô Quỳnh Thy còn muốn phản kháng thêm chút nữa nhưng cô đã bị anh kéo đến vòi hoa sen, nước chảy trong chốc lát, bột mì cũng đã trôi sạch, nước cũng hoàn toàn sạch sẽ, Hoắc Hải Phong nhanh nhẹn cởi quần áo ra.
Tô Quỳnh Thy vừa muốn nói chuyện thì đã thấy mình đứng dưới vòi hoa sen, cô lập tức ngậm miệng lại.
Nước ấm chảy xuống, đợi đến khi Tô Quỳnh Thy thay quần áo sạch sẽ khác rồi bị Hoắc Hải Phong nhét vào trong chăn, cả người cô không còn một chút sức lực, đặc biệt là đôi chân mềm nhũn, ngay cả đường cũng không đi được, đôi mắt nhắm nghiền, vừa đặt lưng xuống giường lập tức ngáy o o.
Hoắc Hải Phong nhìn thấy cô ngủ nhanh như vậy trong khi tóc vẫn còn ướt, anh đành chịu khó cầm khăn lông lau khô cho cô, đợi tóc cô khô anh mới qua loa lau tóc của mình rồi ôm cô cùng nhau ngủ.
Thời gian trôi qua thật mau, Tô Quỳnh Thy giãy giụa tỉnh giấc, trời cũng đã sáng rồi, nàng duỗi eo lười biếng rời khỏi giường, ngồi ở mép giường cô mới phát hiện, hình như có gì đó sai sai, đây đâu phải là phòng ngủ của cô, cô hoảng hốt ngồi dậy, đợi đến khi nhìn kỹ mọi thứ, cô mới xác định đây là phòng nghỉ của Hoắc Hải Phong, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, cả người thả lỏng, cô lết cả người mềm oặt mở cửa phòng, nhìn ra bên ngoài.
Sau khi ngó nghiêng xác nhận bên ngoài không có người lạ, cô mới chạy tới ngồi trên đùi của Hoắc Hải Phong, đưa hai tay lên ôm cổ anh, bám dính không kẽ hở, híp mắt như đang hưởng thu.
“Anh đưa em đến đây lúc nào? Sao em không biết gì hết?” Khoảng cách từ nhà đến công ty nói ngắn không ngắn nhưng cũng không quá xa, quan trọng là cô không hề biết gì nha, lỡ sau này cô bị người bán, nhiều khi cô còn giúp người ta đếm tiền nữa đấy!
“Sáng anh thấy em ngủ say cũng không nỡ kêu em dậy, em muốn ăn sáng gì, anh cho người đem lên.” Hoắc Hải Phong ôm eo cô, cố định vị trí của cô trong lòng mình để không bị ngã xuống, vừa hỏi vừa cười nhẹ gõ vài cái lên bàn.
"Lần sau nhớ phải gọi em dậy, lúc nãy anh ôm em vào có bị nhiều nhân viên của anh nhìn thấy không? Thật ngại quá.” Cô ngủ say như vậy, nhất định là Hoắc Hải Phong ôm cô đi lên, nếu tới sớm một chút, chắc chắn sẽ không bị ai phát hiện, da mặt cô mỏng như vậy, làm sao có thể chịu nổi miệng lưỡi đời người, chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy ngượng ngùng nóng ran hai bên má!
“Được rồi, lần sau anh sẽ kêu em dậy, anh cho người mua cháo lên cho em được không, em đi rửa mặt đi.” Hoắc Hải Phong vỗ mông cô, nhấc bổng cô để xuống đất rồi ôm cô về lại phòng nghỉ.
Tô Quỳnh Thy chân trước vừa mới bước vào, sau lưng liền có người gõ cửa báo cáo tình hình công tác liên quan đến công việc.
Đợi Tô Quỳnh Thy làm vệ sinh cá nhân xong, cô thay quần áo rồi trang điểm nhẹ đi ra ngoài, người nọ cũng vừa lúc rời đi.
“Hải Phong, anh ăn sáng chưa? Anh qua ăn chung với em đi!” Tô Quỳnh Thy nhảy nhót chạy đến ghế sô pha, nhìn bữa sáng hấp dẫn lấp kín nửa cái bàn, cô có chút cạn lời, một người ăn thì sao có thể nhiều như vậy được, cô lập tức quay đầu kêu Hoắc Hải Phong.
“Em ăn đi, anh ăn rồi, ăn xong tự mình ngồi chơi một lát, sáng nay anh có chút việc cần phải xử lý, nếu chán quá thì kêu trợ lý dẫn em đi dạo, không phải hai ngày trước em còn nói muốn đi mua sắm sao, nó cũng gần đây, em muốn đi thì kêu trợ lý dẫn em đi.”
Hoắc Hải Phong cười, anh từ chối lời mời của cô nhưng sau đó, không biết anh đang suy nghĩ gì, anh nhìn sang tòa
.