Bà Nhung quay đầu lại, đôi mắt sắc lạnh liếc tới, một câu nhàn nhạt thốt ra từ miệng bà ấy.
“Lê Quốc Nam..” Lê Quốc Nam không thể làm khác, chỉ có thể vui vẻ chạy tới: “Còn phải nuôi thêm chút nữa, bà chủ Thịnh nhà chúng ta sao có thể động tới công việc thô thiển như vậy chứ:”
Bà Nhung hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi: “Vẫn là Quỳnh Thy của chúng ta đáng yêu, dì có nằm mơ cũng muốn có một cô bé tận tâm như Quỳnh Thy chăm sóc dì lúc về già”
Tô Quỳnh Thy đang ngồi trên ghế sô pha bèn thẹn thùng cúi đầu, xấu hổ vô cùng.
“Dì à, dì đi một chuyến tới đây đã đủ mệt rồi, mau đi nghỉ ngơi chút đi.
Đợi hai ngày nữa dì đỡ mệt rồi cháu sẽ đưa dì ra ngoài chơi!” Cô vỗ ngực bảo đảm, cố gắng khuyên bà Nhung đi nghỉ trước.
Không có bà Nhung ở đây, sắc mặt Tô Quỳnh Thy bỗng chốc liền trở nên lạnh lùng, cô ngồi trên sô pha mà nhìn thẳng vào Lê Quốc Nam.
Lê Quốc Nam từng chút một bóc quả quýt trên tay, ngẩng đầu hướng về phía cô cười lấy lòng: “Anh Nam bóc quýt cho em ăn nhé, em ngồi nghỉ ngơi chút đi”
Anh ta cũng biết những gì mình đang làm thực sự không đàng hoàng gì, Lê Quốc Nam chỉ hận không thể nhét mình vào trong cái sô pha trốn cho rồi.
Chỉ hy vọng lát nữa cô nổi điên lên đánh anh ta có thể nhẹ nhàng hơn một chút.
“Anh Nam, em rất vui vì anh đưa dì qua chơi.
Nhưng tốt xấu gì anh cũng nên nói trước cho em biết, để em còn sửa sang lại mình, ít nhất cũng không phải trông luộm thuộm như thế này! Hình tượng từ nhỏ tới lớn của em trước mặt bác gái đã bị hủy chẳng còn gì rồi… Vừa nói đến đây, gương mặt nghiêm túc lúc ban đầu lập tức trâm xuống, mũi cô đỏ bừng.
Vẻ mặt oan ức này của cô khiến Thịnh Hành Nam nhìn mà lòng ngứa ngáy.
Biết rằng nếu như mình trêu chọc thêm vài câu, cô gái nhỏ này nhất định sẽ giận dỗi, Lê Quốc Nam không thể nhịn được mà nở nụ cười.
Anh ta vội vàng lắc đầu: “Là anh nhất thời không nhớ ra chuyện này, em đừng lo, em ở trong mắt mẹ anh vẫn luôn là bảo bối nhỏ của bà ấy.
Mẹ anh rất muốn có một đứa con gái, lúc biết sinh anh ra là con trai, có một lần bà ấy còn điên cuồng muốn anh phải mặc váy.
Nên em cứ yên tâm đi, trong mắt của mẹ, cô gái xinh đẹp như em luôn là tiên nữ dù có trang điểm hay không” Tô Quỳnh Thy trâm mặc, cô suy nghĩ một lúc, hình như quả thực là vậy.
Buồn bực trong lòng nhanh chóng đã biến mất, cảm xúc đến rồi đi nhanh như gió, trong nháy mắt cô đã có thể vui vẻ trở lại.
Sau khi bà Nhung tới, biệt thự vốn dĩ có chút hỗn độn lập tức trở nên ngăn nắp gọn gàng.
Một ngày của Tô Quỳnh Thy trôi qua suôn sẻ hơn rất nhiều, nếu như không phải nằm ăn chút gì đó thì sẽ là phơi nắng nằm ngủ.
Cả ngày có thể lười biếng như vậy, khí sắc trên gương mặt cô cũng ngày càng trở nên có tinh thân hơn.
Bảy ngày trôi qua nhanh chóng.
Thật hiếm khi có được một hôm thời tiết tốt như vậy, mặt trời hôm nay không quá nắng gắt, nhiệt độ bên ngoài cũng rất dễ chịu.
Bà Nhung đã ở đây một khoảng thời gian rồi, tới giờ cũng chưa từng ra ngoài thăm thú.
Khó có được một hôm Tô Quỳnh Thy dậy sớm, cô liên ăn mặc kín gió, chuẩn bị cho bản thân thật tốt sau đó hưng trí bừng bừng mà kéo bà Nhung ra ngoài chơi.
Tô Quỳnh Thy còn cố ý chọn lúc Lê Quốc Nam và Tô Kiến Định đều không có ở đây, cô chỉ dẫn theo hai vệ sĩ, cực kì mong đợi mà chạy tới trung tâm mua sắm lớn nhất.
Bà Nhung ngồi bên cạnh Tô Quỳnh Thy thấy cô vui vẻ như vậy cũng không giấu được nụ cười, trên đường đi bà chợt tâm sự với cô: “Quỳnh Thy à, không biết lần này dì có thể ở lại bao lâu.
Nam Nam nhà dì, cháu cũng biết từ nhỏ nó đã chẳng bao giờ làm dì bớt lo lắng… ”
Tô Quỳnh Thy gật đầu một cái, cô cũng cho là vậy, có nhiều lúc cô rất nghi ngờ anh ta trước mặt người ngoài thì bày ra một tấm lòng rộng mở, một bộ dáng quý công tử ấm áp.
Tại sao đổi lại trước mặt bọn họ lại giống như thoát xác trở thành một con chó hoang như vậy.
Nụ cười trong mắt bà Nhung càng lúc càng đậm hơn, tay bà bao bọc lấy bàn tay mềm mại của Tô Quỳnh Thy, nâng niu rồi nắm chặt lại: “Vì vậy mà dì muốn cháu tìm giúp dì một cô gái thật tốt mang về.
Dì không có yêu cầu nào khác, chỉ cần trong nhà thanh sạch và là một cô gái là được rồi…”
Tô Quỳnh Thy vốn đang lo lắng cho hôn sự của Tô Kiến Định, dù có lo thêm một người đi chăng nữa cũng chẳng sao cả, quá lắm là rụng vài sợi tóc thôi, việc này có thể cùng để tâm tới, có lẽ sau này còn bớt được thêm chuyện.
Trung tâm mua sắm đã ở ngay trước mắt, Tô Quỳnh Thy vốn đang ủ rũ, lập tức trở nên tràn đầy năng lượng, cô ngồi bên trong xe cũng không thể yên Vị.
Vấn đề ở châu Âu bên đó đã được giải quyết gân như xong xuôi, việc còn lại là tuyển người tài để thành lập công ty.
Với tư cách chủ tịch của mình thì những việc này không yêu cầu Hoắc Hải Phong phải tham gia.
Không có việc nữa khiến anh ngay lập tức nhớ về Tô Quỳnh Thy, nhớ tới mức trái tim đau đớn không thôi.
Để giải quyết nỗi khổ tâm này, anh bắt đầu kiểm tra những công ty con khác của tập đoàn họ Hoắc ở nước ngoài.
Nước Mỹ là trạm dừng cuối cùng, Hoắc Hải Phong vừa xuống sân bay đã đi thẳng một mạch đến công ty.
Khó có cơ hội ra ngoài kiểm tra như lần này, Lâm Tiến Quân tranh thủ đưa bạn gái đi mua sắm, bỏ mặc anh một mình chẳng biết nên làm gì.
Công ty ở Mỹ hết thảy đều hoạt động rất bình thường, nhìn thời tiết bên ngoài tốt hiếm thấy nên anh đột nhiên có tâm trạng muốn ra ngoài đi dạo một chút.
Anh cứ thế đơn giản cầm theo áo khoác, chuẩn bị xuống lầu đi dạo vài vòng.
Tô Quỳnh Thy nắm lấy tay bà Nhung, vui vẻ mà đỡ cái bụng bầu của mình đi mua sắm: “Dì à, dì ở đây lâu như vậy rồi, hôm nay cháu nhất định sẽ cùng dì đi mua sắm thỏa thích” Bà Nhung lập tức cười lớn, không ngừng nói: “Được”.
Hai người Tô Kiến Định cùng Lê Quốc Nam bị bỏ lại, lúc này đang ở cùng nhau, nghe được tin từ vệ sĩ về hành tung của hai người.
Bọn họ hiểu ý liếc nhau một cái, bỏ hết việc đang làm trên tay mà chạy theo.
Đùa sao! Chạy loanh quanh với cái bụng bự như thế, trung tâm mua sắm đông đúc đâu đâu cũng là người, lỡ bị thương thì phải làm sao.
Nhưng khi hai người họ đến nơi thì đúng lúc gặp được Tô Quỳnh Thy, cô đang chọn mua một chiếc váy rất đẹp để chuẩn bị cho đứa trẻ sắp chào đời.
Gương mặt Tô Quỳnh Thy mang theo một nụ cười rạng rỡ, khiến cho hai người họ vừa trông thấy đã phải mềm lòng, tất cả giận dữ cũng theo đó mà tan biến.
Hai người chỉ có thể cẩn thận theo sát bên cạnh để bảo vệ, hi vọng sẽ không xảy ra chuyện không mong muốn.
“Dì ơi, sắp đến bữa trưa rồi.
Chúng ta đi ăn trước rồi lát nữa lại tiếp tục đi dạo nhé” Tô Kiến Định nhíu mày, lấy khăn tay giúp cô lau đi mồ hôi trên trán, cả gương mặt đều tỏ ra vẻ đau lòng em gái.
Gương mặt quanh năm lạnh lùng này của anh ấy chỉ khi ở trước mặt Tô Quỳnh Thy mới có chút biểu cảm.
Đi mua sắm cũng được một lúc lâu, những thứ muốn mua hay không muốn mua đều đã mua cả một chồng, có thể coi như đã thỏa mãn ham muốn mua sắm của Tô Quỳnh Thy.
Lúc này cô mới kiêu căng mà gật đầu, nửa người dựa vào người Tô Kiến Định, đi theo anh ấy.
Ánh mắt cô chợt liếc xuống dưới, một bóng người cao lớn lướt qua trên tầng hai.
Sườn mặt quen thuộc của người đó khiến trái tim cô không khỏi run rẩy.
Tô Quỳnh Thy đứng thẳng người lên liếc nhìn về hướng đó thêm một lần nữa, nhưng người đó đã chẳng còn thấy đâu.
“Sao vậy, Quỳnh Thy” Tưởng rằng bụng cô đột nhiên khó chịu, trái tim Tô Kiến Định bỗng chốc thắt lại.
Tay anh đỡ lấy eo cô, cả người cong xuống, chỉ hy vọng có thể giúp cô đi lại thoải mái hơn một chút.
“Không sao…hình như em đã nhìn thấy người quen… nhưng cũng có thể là nhầm rồi.
Anh à, chúng ta đi thôi!” Cô kéo tay áo Tô Kiến Định, ý bảo mình không sao.
Tâm trạng vui vẻ vừa nấy cũng không còn, trái tim Tô Quỳnh Thy bỗng đau thắt thành từng cơn.
Suy nghĩ của cô lúc này chẳng biết đã bay tới phương nào.
Trạng thái của Tô Quỳnh Thy có vẻ không tốt lắm, mọi người cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
Tất cả đều nghĩ rằng có lẽ cô đi bộ đã thấm mệt rồi, hơn nữa cũng chưa ăn gì cả nên bốn người cứ như vậy mà đi ô tô về nhà, sớm nghỉ ngơi môt chút.
Dưới tâng là một ánh mắt cực kì kinh ngạc vừa thoáng qua, Hoắc Hải Phong loạng choạng chạy vội lên tìm kiếm khắp tầng ba, nhưng anh không thể tìm thấy người có khuôn mặt giống Tô Quỳnh Thy như đúc nữa.
Hoắc Hải Phong là một người luôn kiêu ngạo và tự phụ, người đàn ông kim cương số một của thành phố Hải Phòng giờ lại ngồi ở cửa trung tâm thương mại trong tuyệt vọng, ngẩn ngơ thất thần như một đứa trẻ đi lạc.
Mưa to như trút nước không ngừng giội thẳng vào đầu, vào mặt của Hoắc Hải Phong.
Anh lại chẳng có chút phản ứng gì.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...