Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng


Tô Kiến Định nhíu mày nhìn người thanh niên trước mặt, không nói gì, trầm mặc đi theo về phía trước.


Đi được khoảng mười lăm phút, hai người đến căn phòng cuối cùng, Tô Kiến Định vô thức nhìn lại con đường.


Nơi bắt đầu và điểm đến giống nhau nhưng họ không đi theo cùng một con đường giống lần trước.

Điều này thực sự - rất thú vị
“Ngài ấy đang đợi anh bên trong, anh Kiến Định mời tự nhiên.

Lúc trở về anh chờ một lát, tôi sẽ dẫn đường cho anh.” Sau khi nói xong, thanh niên rất nhanh liền biến mất tại trước mắt Tô Kiến Định, nhìn xem đi không bao xa, động lòng người chính là một cái nháy mắt đã không thấy tăm hơi, kỳ quái!
“Nhanh như vậy liền trở lại tìm tôi? Tổng giám đốc Kiến Định là thực sự có chuyện hay là rảnh rỗi đến làm trò tiêu khiển cho tôi vậy?”
Hai người bọn họ còn chưa đi vào, bên trong căn phòng đã truyền ra âm thanh vang dội của Abel, tiếng nói thoảng có chút trầm thấp khàn khàn nhưng cũng đủ để nghe được.

Mời đọc truyện trên truyen99.vip
“Có một số việc muốn phiền phức một chút ông Abel cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ lần nữa làm phiền!” Muốn tới cửa cầu người giúp đỡ, thái độ vẫn nên tốt một chút.

Tô Kiến Định nửa cúi đầu xuống, đẩy cửa phòng ra bước vào.

Thư pháp và bức tranh bằng ngọc bên trong phòng vẫn còn chất đống lộn xộn.


“Là vì mấy người kia đang bị nhốt ở chỗ tôi đi!” Abel không ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào bức thư pháp và bức tranh yêu thích trên tay không muốn đặt xuống.



“Những người đã bị tôi bắt thì chính là người của tôi.

Chắc tổng giám đốc Kiến Định không cần tôi giảng một chút đạo lý này chứ.

Tôi cũng không phải cứ như vậy trắng trợn chịu thiệt thòi!”
“Chuyện lần này đích thật là tôi không phải, Abel có muốn cái gì không ngại nói thẳng, bản sự của mình không tới nơi tới chốn, tôi nhận thua nhưng người thì tôi nhất định phải mang về.

Lần này sau khi trở về, tôi có thể cam đoan tôi sẽ không đặt chân lên cái địa phương này một bước.”
Tô Kiến Định hướng về phía trước hai bước, đi đến trước mặt ông ta, có chút cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tay ông ta, nhìn một hồi về sau mới nâng người lên.


“Muốn đem người trở về cũng không phải là không thể.

Tôi muốn mười phần trăm cổ phần gia tộc Otto mà bố cậu đã cho cậu.

Một tay giao người một tay giao vật, đương nhiên nếu cậu không muốn tôi cũng miễn cưỡng chấp nhận vậy thôi!”
Lúc nói trong mắt Abel mang theo điên cuồng mà vặn vẹo ý cười, nhìn qua tựa như là một con sói hoang một mực thèm nhỏ dãi huyết nhục, chỉ cần nghe được mùi máu tươi liền sẽ lần theo xông tới, ở trên thân thể người ta hung hãng xé rách xuống một khối huyết nhục.


“Đồ vật tôi có thể cho ông nhưng tôi muốn xem người của tôi không sao trước đã.” Hầu như không có suy nghĩ nhiều.

Mấy tên vệ sĩ đó đều là người vào sinh ra tử thân cận với anh Lân này bọn họ bị bắt phần lớn nguyên nhân là tại anh cho nên vô luận như thế nào, mấy người kia anh đều muốn cứu ra.

Chỉ là mười phần trăm cổ phần mà thôi, muốn cầm trở về, biện pháp còn nhiều!
“Tổng giám đốc Kiến Định thật sự là rất sảng khoái.

Khi nào văn kiện chuyển nhượng được chuẩn bị kỹ càng, lúc đó tôi sẽ đưa người cho cậu.” Nói xong, Abel phớt lờ sự tồn tại của anh, tập trung vào bức thư pháp và bức tranh trong tay, chỗ này sờ sờ chỗ kia ngắm nhìn, nghiễm nhiên là yêu thích không thôi.


“Buổi chiều tôi sẽ mang văn kiện chuẩn bị cẩn thận đến.

Ông nhớ chuẩn bị người thật tốt cho tôi.” Nói xong, anh liếc nhìn bức thư pháp và bức tranh trên tay ông ta rồi khịt mũi nói.


“Đồ giả mà được nâng niu như vậy, xem ra ông Abel rất thích những thứ này!"
Nói xong, Tô Kiến Định quay người bước ra ngoài không đợi Abel lên tiếng.

Cửa không đóng lại liền để gió lùa vào.

Một trận âm thanh rầm rầm vang lên, ngay sau đó là tiếng hét của Abel bén nhọn giống như heo chọc tiết.



“Anh Kiến Định, xin mời đi theo tôi.

Anh cẩn thận dưới chân một chút.

Khu vườn của chúng tôi vừa mới gặp trục trặc, có một số viên đá nhỏ trên đường, xin hãy chú ý đến chúng, nếu không cẩn thận sẽ bị trẹo chân đó.” Thanh niên này dường như không có nghe thấy thanh âm thảm thiết của Abel, khẽ nhếch môi nhẹ nhàng nhắc nhở Tô Kiến Định cẩn thận một chút, đường cung nụ cười dường như không thay đổi, cứ như người máy vậy.


Tô Kiến Định thận trọng nhẹ gật đầu, đi theo sau anh cẩn thận quan sát đường xá hai bên, đoạn đi vào ban đầu không có gì thay đổi nhưng ở đoạn giữa thì hoàn cảnh đã thay đổi, đây không phải con đường lúc nãy bọn họ đi vào.

Nghĩ đến anh ta vừa mới nói gặp trục trặc, anh hiểu rõ nhẹ gật đầu, nơi này quả nhiên là thông qua bên trong khống chế đường đi mê cung, mỗi ngày đổi một con đường, tương đối an toàn rất nhiều.


Quanh quanh co co chập hồi, lần nay đi gần hai mươi phút, Tô Kiến Định mới nhìn rõ Trần Bắc cùng ông lão kia đứng bên ngoài phía sau cửa.


“Thưa anh.” Trần Bắc bước lên hai bước chào đón, nhanh chóng dùng mắt liếc nhìn từ trên xuống dưới, không phát hiện ra anh có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm.


“Ừ” Tô Kiến Định gật đầu trả lời, vòng qua ông lão kia bước ra ngoài.

Mặc dù tình huống cùng mong muốn của anh hơi có chút khác biệt nhưng người tóm lại là có thể cứu ra.

Nếu ở nơi này anh không có cơ hội xuống tay vậy liền từ địa phương khác ra tay là được rồi.

Mời đọc truyện trên truyen99.vip
Một mực tử thủ ở chỗ này cũng không có tác dụng gì, lãng phí thời gian không nói còn gây họa cho bản thân.

Trong nhà còn có người chờ anh trở về, Tô Kiến Định ngẫm lại một chút liền trong lòng như có lửa nóng, tâm trạng mong muốn trở về càng trở nên mạnh mẽ.



Sau khi trở về khách sạn, anh nhanh chóng soạn thảo một tờ văn kiện chuyển nhượng vốn cổ phần, nghỉ ngơi trong chốc lát ăn chút gì, một lần nữa xuất phát.


Khi hai người quay lại, cửa nhà vẫn mở như cũ như thể nó chưa từng đóng lại.


Tô Kiến Định mím môi nhìn thoáng qua, cảm thấy có cái gì không đúng, hơi để ý để Trần Bắc chờ ở cửa không tiến vào, một mình anh đơn thương độc mã liền xông vào giống như buổi sáng, nhưng mà, lần này anh phải bỏ ra gần nửa tiếng thời gian mới đến.


Abel lần này trông tươm tất hơn, những bức thư pháp, tranh vẽ, đồ sứ đá lộn xộn trong phòng làm việc đều đã biến mất, căn phòng trống trơn chỉ có một cái bàn và vài cái ghế nhưng trông thoải mái hơn rất nhiều so với trước đây.


“Tôi đã mang đồ đến đây, người ở đâu?” Tô Kiến Định lấy tập tài liệu đặt lên bàn đẩy qua.


“Người thì tự nhiên tôi đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi.

Nếu văn kiện này đọc qua không có vấn đề gì vậy mời tổng giám đốc Kiến Định có thể ký tên vào đây rồi đi nhận người.” Abel cầm tài liệu, đọc nhanh như gió đơn giản nhìn một chút không có vấn đề gì liền đưa cho một người trẻ tuổi mặc âu phục giày da đứng tại bên cạnh.


Kiểm tra một chút cũng tốt, Tô Kiến Định khoanh tay dựa vào lưng ghế, nhìn những bông hoa lộng lẫy đang nở rộ bên ngoài, trong lòng cảm thấy thoải




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui