Chỉ sau thời gian một ngày trở lại, Tô Kiến Định chỉ cảm thấy cảnh còn người mất, lại một lần nữa lên máy bay rời đi, đáy mắt đều là mê mang.
Toàn bộ số tiền mà Tần Văn Hưng nuốt vào trong bụng đều đã được thanh toán xong, chuyện tiếp theo liền dễ dàng hơn rất nhiều.
Lợi dụng đà này, Hoắc Hải Phong đã chiếm hết tập đoàn Húc Nhật.
Anh cũng đã lôi ra tám mươi phần trăm số sâu mọt và các thế lực đối địch cổ thủ trước đây trong tập đoàn Sunrise.
Nhưng vẫn còn hai mươi phần trăm nguyên lão còn ở trong tập đoàn anh tạm thời không chuẩn bị động thủ, trước tiên phải chờ thời cơ mới có thể hành động.
Tần Văn Hưng bị Hoắc Hải Phong đưa đến bệnh viện tâm thần, nhốt chung với một đám bệnh nhân điện điên khùng khùng, cả đời này cũng không có hy vọng thoát thân.
Những chướng ngại vật dưới chân anh cơ bản đã được dọn dẹp sạch sẽ, Hoắc Hải Phong vì bận đến mức không thể về nhà liền không xuống dưới, cả ngày cùng đều cùng Tô Quỳnh Thy dính ở bên nhau, xem tư thế kia là hận không thể đem người xách vào trong túi mang theo.
Thời điểm Tô Minh Tú cùng Tô Kiến Định rời đi, tâm trạng cô cũng không khá hơn, còn chán nản đến mức muốn không ra khỏi cửa.
Tô Quỳnh Thy tỏ vẻ lo lắng, cô lại bị Hoắc Hải Phong quấn lấy, không thể tự mình rút ra.
Cuối cùng vẫn là phải gói ghém hai đứa nhỏ Hướng Minh và Tinh Hòa lại rồi đem chúng qua đây, chuyện này làm trên mặt cô tươi cười nhiều một hơn một ít, người nhìn cũng có tinh thần rất nhiều.
Quay trở lại Tô Kiến Định ở bên kia, anh được Trần Bắc hộ tống đến khách sạn ngay khi vừa bước xuống máy bay.
“Trong thời gian tôi đi vắng, có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Ngồi trong xe, Tô Kiến Định cau mày nhìn tài liệu trên máy tính bảng.
Vì lần trước anh phát hiện email và cuộc gọi không được an toàn cho lắm, mọi chuyện bên này anh cơ bản đều là tự mình hỏi đến.
Tài liệu lưu trên máy tính bảng chỉ vì tài liệu trên giấy không dễ lưu, nên cũng chỉ có thể chụp ảnh và lưu lại thôi.
“Abel có thể đã phát hiện ra ngài không có ở đây, nhưng ông ta cũng không có bất cứ thay đổi gì trong khoảng thời gian này.
Tôi đã cho người theo dõi suốt 24 giờ.
Mặc dù không thể theo dõi chính xác hành tung của ông ta nhưng cũng có thể điều tra được một vài điều mà ông ta làm.
Một bên Trần Bắc vừa lái xe, một bên vừa cau mày trả lời.
Trong lúc rảnh rỗi anh ta cũng đi kiểm tra khu vực xung quanh, tuy rằng người dân nơi đây sống và làm việc đều rất ổn định, nhưng có một điều khiến anh ta thấy rất lạ lùng.
Thành phố này có vẻ không được nhiều người biết đến, Từ Lâm là một thành phố nhỏ ở phía nam đất đai cũng giống ở nơi này, nói không chào đón đều là nhẹ.
Tuy nhiên, lại không có bằng chứng để chứng thực suy luận của mình.
Trần Bắc cũng sẽ không nói chuyện vô nghĩa, cũng sẽ không nghĩ sai.
“Cứ nhìn chằm chằm trước rồi tính sau, tìm cơ hội đi nhà máy dược phẩm xem xét.
Nếu như Abel biết tôi trở về, sẽ có động thái mới.”
Khi kẻ địch hỗn loạn, anh liền có cơ hội lợi dụng.
Nhưng điều anh lo lắng duy nhất lúc này là sợ hãi.
Những kẻ bị bắt đã bị Abel xử lý, nếu như vậy thì việc giải cứu là vô nghĩa.
Hai người chìm vào suy nghĩ của chính mình cũng không tự chủ được, trong xe yên lặng một hồi.
Cho đến khi bọn họ đã tới nơi Tô Kiến Định cũng chưa định thần trở lại.
Anh bước lên tầng với vẻ mặt bình tĩnh, Trần Bắc cúi đầu đi theo phía sau, hai người lần lượt vào phòng.
Ở phía bên kia, trong một ngôi nhà cách đó không xa, Abel đang nằm trên chiếc ghế xích đu nhắm mắt ngủ gật.
Bóng cây đung đưa, ánh sáng lấp lánh, làn gió nhẹ lướt qua mặt ông ta, khiến người ta càng buồn ngủ hơn.
Giang Húc Đông lặng lẽ đứng yên phía sau, chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm ông ta hồi lâu.
Ông ta đứng cho đến khi chân có chút cứng ngắc mới cúi đầu thất thần bước lên vài bước, kính cẩn nói:
“Abel, tôi đến đây lần này để hủy bỏ thỏa thuận cuối cùng với ngài.
Tôi rất hối hận.
Tôi không có hứng thú với công ty đó chút nào, nhưng nếu ngài có hứng thú, tôi có thể giúp ngài vô điều kiện.”
Ông ta đã cho chính mình truy đuổi cả đời người, những thứ đó ngoài thân là đủ rồi, không cần phải theo đuổi quá nhiều.
“Lên thuyền của tôi cũng không dễ dàng đi xuống như vậy.
Giang Húc Đông, ông nên biết sau khi tôi đã đáp ứng với ông, chuyện này không có chỗ cho ông hối hận.
Cho dù có chết, ông cũng phải chết ở nơi đó cho tôi!”
Abel vẫn luôn nhắm hai mắt, biểu tình trên mặt rất là ấm áp, nhưng những lời ông ta nói ra lại vô cùng lạnh lùng, làm cho Giang Húc Đông lạnh cả sống lưng, cả người như rơi vào động bằng, hai tay và bàn chân đều tế cứng.
Ông ta nuốt nước bọt, liếm liếm đôi môi có chút khô khốc, yếu ớt nói: “Nếu ngài muốn Tập đoàn Húc Nhật, tôi có thể giúp ngài thu hồi lại.
Chỉ mong rằng sau này tôi sẽ không tham gia vào những chuyện sau này, có thể rời đi nơi đây.”
“Đó là vì ông đang giấu người đàn ông kia, Giang Húc Đông, nếu gia tộc Húc Nhật biết ông là một người như vậy...!Chậc chậc chậc! Thật sự là cho người khác mở mang tầm mắt thật đó!” Ông ta mở mắt ra uể oải nhìn người trước mặt.
“Chuyện này thì ngài Abel không cần phải lo.
Tôi sẽ tự xử lý việc riêng của mình.
Tôi chỉ mong ngài có thể nể mặt bố tôi mà cho tôi thêm một cơ hội.
Nếu ngài muốn tập đoàn Húc Nhật, tôi có thể giúp ngài.
Nhưng chờ được đến lúc đó, hy vọng ngài có thể để tôi rời đi.”
Thật không dễ dàng đi xuống thuyền tặc của Abel.
Giang Húc Đông cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Dù biết rằng hy vọng là mong manh nhưng ông ta không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng trên khuôn mặt Nguyên Hải.
Dù biết là rất khó, ông ta cũng phải thử xem kết quả như thế nào.
“Tôi có thể cho ông một cơ hội.” Từ trên ghế xích đu ngồi dậy, Abel liếc mắt nhìn lá rơi cách đó không xa.
Khuỷu tay để ở đầu gối, hai tay chống trên mặt, tư thế này làm ông ta nhìn qua có vài phần hiền từ hòa ái.
Nhưng chuyện này không để cho Giang Húc Đông thả lỏng, ngược lại tinh thần ông ta trở nên căng thẳng, mím môi lùi lại một bước.
“Ngài muốn tôi làm gì? Chỉ cần có thể rời đi, bất cứ chuyện gì tôi cũng sẵn sàng thử.
Biết rằng chắc chắn không dễ làm, Giang Húc Đông vẫn nói ra mà không chút do dự.
“Đương nhiên là một chuyện đơn giản rồi.
Dù ông có là đồ khốn kiếp, tình bằng hữu của tôi với bố ông vẫn còn, chưa kể bố ông cũng không còn.