Nói đến Trần Bắc đang nở nụ cười ngốc nghếch một tiếng, anh ta cầm lấy hộp y tế trong tay Tô Kiến Định, động tác tương đối thuần thục mở ra ở bên trong lựa lựa chọn chọn một hồi tìm mấy thứ bản thân đang cần, sau đó vén quần áo đã dính chặt vết thương lên, máu trong nháy mắt tuôn ào ào nhưng Trần Bắc giống như người không hề biết đau đớn là gì, anh ta chỉ nhíu mày, sau đó đem rượu trong tay đổ lên vết thương.
“Xoẹt xoẹt” Một chuỗi bong bóng trắng trào ra, chỉ cần nghe tiếng thôi Tô Kiến Định đã cảm thấy đau đớn rồi, nhưng anh ấy chỉ cau mày ngồi trên giường cũng không can thiệp.
Vệ sĩ như bọn họ có phong cách làm việc riêng và người này càng là người có năng lực nhất bên cạnh Hải Phong, vì vậy Tô Kiến Định càng thêm tin tưởng anh ta hơn.
“Xử lý vết thương xong rồi, anh ở đây nghỉ ngơi một lát đi.
Ba tiếng nữa chúng ta mới có thể xuất phát.” Nói xong câu này, Tô Kiến Định cũng không có quản anh ta nữa.
Mặc dù trời vẫn còn sớm nhưng mọi người đều đã tỉnh, anh liền dứt khoát không ngủ nữa mà đi giải quyết công việc của công ty.
Hiệu suất làm việc của Tô Kiến Định tương đối cao, thoáng chốc đã xử lý xong một phần phần văn kiện cần xử lý rồi.
Đêm qua có người đem cho anh đến sáu mươi mấy tập văn kiện, thế mà chỉ trong thời gian anh đã giải quyết xong xuôi.
Lúc này bên ngoài trời cũng đã sáng hẳn.
Thời tiết hôm nay khá tốt, trời không có mây, mặt trời treo lơ lửng, nhiệt độ nắng nóng có hơi gay gắt một chút.
Trần Bắc cũng đã chuẩn bị quần áo chỉnh tề, sắc mặt vẫn coi như hồng hào, rõ ràng các đường nét trên khuôn mặt vẫn giống như trước nhưng khi nhìn lại thì bộ dạng hiện tại lại rất khác so với lần xuất hiện trước đó.
Nếu không phải anh là người đích thân thay thuốc cho Trần Bắc, có lẽ anh sẽ cho rằng người này ở đây để sát hại anh.
“Chuẩn bị sẵn sàng xong rồi thì lên đường đi.
Hãy thông báo cho mọi người lục soát xung quanh đây.
Tôi sẽ ngăn chặn Abel để bọn họ nhất định phải tìm cho ra người! Có thể mang người đi thì liền mang đi, mang đi không được thì lập tức báo cho tôi biết người đang ở chỗ nào!”
Những người có thể được đi theo tới đây đều là những người từng vào sinh ra tử cùng anh trong bốn năm năm.
Tô Kiến Định nói cái gì mà nhất định phải cấp tốc cứu người ra, đừng nói tới những người khác mà ngay cả anh cũng chưa chắc qua cửa được.
“Anh Kiến Định đừng lo, tôi sẽ đi thông báo.” Trần Bắc nhẹ gật đầu, cúi đầu xoay xoay điện thoại hai lần rồi đi bên cạnh anh.
Lần này là trực tiếp đối mặt với mặt tối của Abel, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, Tô Kiến Định siết chặt bàn tay.
Tuy còn một chút tin tức anh còn chưa hoàn toàn nắm được nhưng dựa vào những thông tin đã biết, nếu không sai thì anh đã đoán được bên trong xưởng chế thuốc là những thứ gì.
Nếu như anh đoán sai, vậy thì tính mạng của anh cũng phải kết thúc ở đây.
Chỗ ở Abel cách khách sạn Tôi Kiến Định đang ở hiện tại cũng tương đối gần, lái xe không có đến mười phút đã đến nơi rồi.
Sau khi xuống xe, ấn tượng đầu tiên của nơi này cho Tô Kiến Định chính là khu nhà cao cửa rộng, quyền thế ngập trời, quả nhiên là ở nước ngoài thế nhưng ngôi nhà này có cổng chính cao ngất ngưởng, bên trên còn đặt hai con sư tử đá ánh mắt sáng ngời có thần.
Những bức tường cao cao bao quanh ngôi nhà, ở ngoài chỉ có thể nhìn thấy một chút mái nhà màu đỏ dường như đang phát sáng dưới ánh mặt trời.
Rõ ràng đây là một ngôi nhà rất dễ thấy nhưng trước đây anh lại vẫn luôn không có chú ý tới.
Cứ như vậy mà bỏ qua cơ hội!
Hai người đứng ở cổng, Trần Bắc bước tới bấm chuông cửa, ngay sau đó một ông lão mặt mày đầy nếp nhăn bước ra từ cánh cửa nhỏ bên cạnh.
“Anh Kiến Định tới là muốn tìm tiên sinh của chúng ta phải không.
Mời vào.
Ngài ấy đã đợi anh từ rất lâu rồi!”
Nói xong ông lão tránh sang bên cạnh để Tô Kiến Định vào nhưng ông ta lại chặn Trần Bắc ở cổng
“Ngài ấy nói chỉ để anh Kiến Định đi vào, thỉnh cầu vị này chờ ở bên ngoài đợi một lát hoặc là cũng có thể cùng tôi tới phòng khác uống chút trà lạnh!”
Loại tình huống này vừa phát sinh, Trần Bắc tất nhiên không chịu để anh Kiến Định vào một mình? Vạn nhất có xảy ra chuyện gì, anh có muốn chạy tới cũng sẽ chạy không kịp, nguy hiểm như vậy anh căn bản không dám mạo hiểm, tổng giám đốc đã nói, vô luận như thế nào cũng phải bảo vệ tổng giám đốc Định, nhất định phải để anh ấy không chút tổn thương trở về!
“Trần Bắc! Trước mắt anh cứ theo ông lão này đi nghỉ ngơi một lát đi, tôi sẽ không có việc gì đâu.” Trần Bắc không cùng anh hành động chung một chỗ cũng tốt, dù sao không ai có thể một mực theo dõi anh ấy, nhân cơ hội lần này lần mò một chút cái tòa nhà này xem nó sâu cạn ra sao cũng coi như một công đôi việc.
Nói xong Tô Kiến Định đưa tay làm một cái ký hiệu, Trần Bắc trông thấy liền nhíu mày, không lay chuyển được anh thì chỉ có thể nhẹ gật đầu nhưng là vẫn có chút không yên lòng nói.
“Nếu như anh gặp chuyện gì ngàn vạn lần nhớ kỹ phải kêu thật to, tôi sẽ ngay lập tức chạy tới.”
“Đừng lo lắng, đi xuống trước đi, nhớ kỹ phải an phận một chút, dù sao đây không phải là địa bàn của chúng ta!” Khi anh nói câu này, Tô Kiến Định thiếu chút nữa là giống như hét lên như thể cố ý nói cho ông lão bên cạnh nghe.
“Mời anh đi bên này, đi vào bên trong sẽ có người dẫn đường cho anh, trên đường đi tuyệt đối không nên hết nhìn đông tới nhìn tây, căn nhà này rộng lớn, bên trong có đồ vật yêu ma quỷ quái gì ai cũng không biết, anh Kiến Định tuyệt đối không nên bị nhiễm lên trên người.”
Ông lão nói xong nở nụ cười, sau đó xoay người khom lưng, đi lại tập tễnh về phía trước dẫn đường, bước đi khá chậm rãi.
Phía sau Tô Kiến Định và Trần Bắc hai người lặng lẽ trao đổi: “Lúc đó làm sao anh phát hiện ra nơi này?” Abel có thể đoán được hôm nay anh sẽ đến, nhất định cũng có thể đoán được anh sẽ tìm người tới để đi cứu người, hiện tại xem ra thời điểm Trần Bắc vừa mới tới đây đã bị bại lộ.
“Anh Kiến Định, lúc đó tôi đi sau lưng theo dõi Abel, nhưng mà tôi không xác định được ông ta đến cùng có phát hiện ra tôi hay không, hiện tại xem ra hẳn là đã sớm phát hiện được tôi, nơi này rất có thể cũng là do ông ta cố ý tiết lộ ra, anh hãy tự mình cần thận.”
Càng nghĩ, Trần Bắc càng không nghĩ tới rốt cuộc là bản thân từ cái địa phương nào bắt đầu bại lộ, rõ ràng tất cả từ đầu đến cuối đều nấp rất kỹ, đến giây phút cuối cùng anh cũng rất chắc chắn phía sau cũng không có cái đuôi nào bám theo anh, người này đến cùng là đoán được hay là thật sự phát hiện hành tung của anh đây.
“Để bọn họ rút lui trước, đừng có tiến vào.
Chuyện cứu người lần sau hãy bàn đi.” Sau khi Tô Kiến Định nói xong, ông lão dẫn đường dừng lại, chỉ tay về phía cửa trước, giọng điệu âm trầm và khàn khàn nói.
“Anh Kiến Định đi qua cái cửa này đi vào.
Bên trong sẽ có người chuyên phụ trách ra nghênh đón.
Tôi sẽ không đi vào, chỉ mang vị này xuống dưới nghỉ ngơi." Tay ông lão giống như là một nhánh cây hoàn toàn khô cạn, gầy khom, chỉ có một tầng bao da dúm đó ở phía trên, nhan sắc trên mu bàn tay màu đen có chút không bình thường, trong lòng bàn tay sao
.