"Hướng Minh, sao con lại không qua chơi với em?"
Cậu bé cứ trầm mặc cả ngày như thế, suốt ngày chỉ ôm khư khư một quyển sách để đọc, chính là những quyển sách mà ngay cả người lớn như cô đọc cũng không hiểu nổi.
Trông có vẻ còn bận rộn hơn cả cô, điều này khiến Tô Quỳnh Thy cảm thấy tự hào nhưng đồng thời cũng cảm thấy có hơi đau lòng.
"Mẹ đến đây lúc nào đấy?" Tôi Hướng Minh nghiêng đầu sang nhìn cô một cái rồi lại nói: "Bố đã rời khỏi nhà từ tối hôm qua, buổi sáng ông nội Sơn đã nói cho con biết.
Bây giờ chắc bố vẫn còn đang trên máy bay đấy, mẹ mau đi ăn sáng đi!"
"Bố không có ở nhà cũng không có gì quan trọng.
Trong nhà vẫn còn có Hướng Minh mà, Hướng Minh sẽ bảo vệ mẹ và Tinh Hòa thật tốt có đúng không nào?" Chuyện Hoắc Hải Phong đi công tác là chuyện thường xuyên xảy ra, Tô Quỳnh Thy cũng chỉ sửng sốt một chút thì đã có thể chấp nhận được sự thật này.
Cô đưa tay xoa đầu cậu bé, có quản gia Sơn ở đây, chuyện trong nhà cũng không cần cô phải bận tâm đến.
Bởi vì nãy giờ vẫn chưa ăn gì nên bây giờ cô cảm thấy hơi đói.
Cô vui vẻ ăn xong bữa sáng, sau đó nghỉ ngơi một lúc chờ đến chiều khi Tô Minh Tú đã nghỉ ngơi thật khỏe thì hai người sẽ đi ra ngoài một chút.
Lúc này, Tô Kiến Định đã đến mục tiêu cần đến, Trần Bắc đã phân chia và sắp xếp vị trí ẩn nấp cho ba mươi người còn mình thì đứng ngay bên ngoài, vẻ mặt lạnh lùng cúi thấp đầu.
Ngay khi vừa xuống máy bay, ánh mắt Tô Kiến Định đã nhìn thấy Trần Bắc thế nhưng anh ta cũng không tùy ý mà ép đến gần.
Nếu Abel đã tới đây thì chứng tỏ nơi này cũng không còn an toàn nữa, anh ta có thể quang minh chính đại đặt chân tới đây là vì Abel nể mặt ông ngoại Tô Kiến Định nên mới không dám ra tay trực tiếp.
Thế nhưng những người bên cạnh Abel thì cũng không có gì phải kiêng dè anh.
Vì thế Tô Kiến Định bí mật ra hiệu cho Trần Bắc, sau đó đi thẳng ra ngoài đón xe về khách sạn trước.
Từ lần trước khi Tô Kiến Định đến ở thì căn phòng đó vẫn luôn được giữ riêng cho anh.
Vì thế lần này tới đây anh cũng không cần làm quá nhiều thủ tục, nhanh chóng cầm chìa khóa quay về phòng.
Sau khi đã kiểm tra cẩn thận thấy hông có máy theo dõi, sắc mặt anh ta cũng dần trở nên thả long.
Anh ta yên lòng cũng không được bao lâu, không bao lâu sau khi trời vừa sụp tối, cửa sổ phòng anh ta nhanh chóng bị ai đó gõ.
Tô Kiến Định trầm mặc đi tới mở cửa sổ: "Đã điều tra ra được gì chưa?"
Người tới chính là Trần Bắc, mặc dù căn phòng này ở tầng bốn của khách sạn, nhưng nếu muốn tay không leo lên đây là chuyện không hề dễ dàng.
"Đã phải tất cả toàn bộ ra ngoài, ngắn thì khoảng một đến hai ngày.
Còn lâu thì cũng khoảng một tuần sẽ có tin tức, ngài Kiến Định cứ yên tâm."
Những chuyện quan trọng cần làm lúc này, kể từ sau khi lên máy bay anh đã bàn bạc cặn kẽ với đàn em của mình, vì thế ngay khi vừa mới xuống tới máy bay, anh ta đã bàn bạc xong kế hoạch cụ thể.
Ngoại trừ ba người ở lại và vệ sĩ riêng của Tô Kiến Định ra thì những người còn lại đều được phái tới xưởng sản xuất thuốc, vừa phải tra hỏi ra hành tung của Abel mà cũng vừa phải kiểm tra tình hình khác thường.
"Rốt cuộc thì những người bị bắt đang ở đâu? Cho dù thế nào cũng phải cứu những người đó ra" Sở dĩ lần này anh ta đích thân đến đây, nguyên nhân chủ yếu cũng là để cứu những người này.
Nếu như không thể cứu những người đó ra thì mọi thứ sẽ bị đảo ngược.
"Ngài Kiến Định cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu những người này ra khỏi đó một cách an toàn.
Ngài cứ nghỉ ngơi trước đi, chờ tới khi tôi điều tra ra được hành tung của Abel hoặc phát hiện ra gì mới thì tôi sẽ lại đến tìm ngài.
Nếu không phải không còn cách nào khác thì ngài không nên hành động một cách tùy ý."
Mặc dù anh ta tới đây không được bao lâu nhưng cũng được xem là vệ sĩ ưu tú nhất bên cạnh Hoắc Hải Phong, vì thế Trần Bắc nhanh chóng phát hiện ra có gì đó không ổn.
Trông bên ngoài thì có vẻ như không có vấn đề gì nhưng sóng gió bên trong lại vô cùng mãnh liệt khiến những người bình thường không thể nào ngăn cản được.
Thậm chí những người không liên quan cũng loáng thoảng có thể nhận ra bên trong xưởng sản xuất thuốc có gì đó không ổn.
Điều này quả thật là khiến người khác cảm thấy có hơi kì lạ.
Thậm chí còn khiến anh ta có cảm giác rợn tóc gáy, hành trình lần này nguy hiểm đến khác thường!"
"Nếu tìm được Abel thì tôi muốn đích thân đến gặp ông ta." Thà rằng luôn nói xa nói gần dò xét như thế đến cuối cùng có thể đưa người của mình trà trộn vào thì cũng không bằng đích thân anh ta ra mặt, nói không chừng mọi chuyện có thể sẽ thay đổi theo hướng mà không ai ngờ được."
Anh ta vừa mới nói xong, Trân Bắc nhanh chóng biến mất bên ngoài cửa sổ, không để lại bất cứ dấu vết nào.
Ngay cả Tô Kiến Định đứng bên cạnh cửa sổ cũng không thể biết được rốt cuộc là anh ra đã đi xuống như thế nào, sau khi xuống tới nơi thì cũng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Tô Kiến Định.
Phía bên kia, lúc Hoắc Hải Phong vừa xuống máy bay thì đã có người đứng ngoài cửa chờ anh.
"Tổng giám đốc Hải Phong, bây giờ người vẫn còn đang ở đó.
Chúng tôi còn điều tra được rằng Dương Thừa Húc và Trần Mộc Châu cũng đang ở đó, chắc hẳn ngài biết hai người đó mà đúng không?"
Người đến là một ông lão thiếu kiên nhẫn, trên mặt vẫn luôn giữ nguyên nụ cười, đang ngồi cách Hoắc Hải Phong một cánh tay.
"Chuyện này không cần các người phải bận tâm.
Các người chỉ cần giúp tôi bắt Tần Văn Hưng là được rồi.
Còn chuyện mà trước đó tôi đã hứa với các người thì chắc chắn tôi sẽ làm được, không chỉ có thể mà tôi còn có thể cho các người tất cả tiền mà các người đã lấy đi lần trước."
Mấy lão già này giống như trùng hút máu người vậy, thà để cho họ tiếp tục hút máu của tập đoàn Hoặc Thị còn hơn để cho bọn họ sớm thoát khỏi.
"Nếu tổng giám đốc Hải Phong đã rộng rãi như thế thì tôi thay hai ông già kia cảm ơn ngài, họ sẽ nhanh chóng đến ngay thôi."
Nghe thấy thế, nụ cười trên mặt ông già kia càng lúc càng sâu hơn, hai tay kích động tới mức nắm lấy vật áo.
Từ sân bay tới đây cũng không hề gần, Hoắc Hải Phong nhắm mắt nghỉ ngơi không hề quan tâm gì tới lão già kia.
Sau khi cảm nhận được xe đã dừng lại thì nhanh chóng mở mắt ra, trời bên ngoài đã tối đen, một mảng đen từ đằng xa trông vô cùng khủng khiếp!
"Tổng giám đốc Hải Phong, chúng ta đã đến nơi rồi.
Ngôi biệt thự trước mặt kia chính là nơi mà Tần Văn Hưng đang ở.
Vì tránh bứt dây động rừng nên trong khoảng thời gian này chúng tôi không dám đến gần.
Theo như quan sát của chúng tôi thì bây giờ ông ta đang ở phòng ngủ ở lầu ba." Ông già kia cau mày, đưa tay chỉ về phía căn phòng ở lầu ba, sắc mặt nghiêm túc.
"Có biện pháp nào hay để dụ ông ta ra ngoài không?" Hoắc Hải Phong sờ cằm, nhìn căn biệt thự tối đen kia lên tiếng hỏi.
Ông già kia suy nghĩ trong chốc lát, nhìn về phía căn biệt thự cách đó không xa, sau đó quay sang nhìn Hoắc Hải Phong nghiến răng một cái, nói:
"Chúng tôi đều đã gặp qua Hứa Minh Ngọc, người phụ nữ đó vô cùng trung thành với ông ta.
Sau khi thoát
.