Giang Húc Đông chưa từng thấy Vũ Nguyên Hải như vậy bao giờ nên anh ta luống ca luống cuống cởi sợi dây trên người cho Vũ Nguyễn Hải rồi lấy mảnh vải bịt mắt để lau nước mắt cho anh ta.
Cởi trói xong, Giang Húc Đông đỡ Vũ Nguyên Hải dậy rồi nhìn hàng nước mắt lần quanh trong hốc mắt của Vũ Nguyên Hải, trong lòng thì hơi nóng lên.
"Tôi không ngờ lại có thể gặp được em ở đây, Nguyên Hải à, Abel không phải là người dễ trêu chọc đâu, em nghe tôi một lần, quay về đi được không?"
Sau khi suýt chết một lần thì anh ta đã suy nghĩ thông suốt rồi, có một vài chuyện không phải bản thân chúng ta muốn là có thể cưỡng cầu được.
Thay vì khiến mọi người không vui thì chi bằng bản thân cứ buông bỏ cho xong, chỉ cần có thể nhìn thấy Nguyên Hải được vui vẻ là anh ta cũng đã cảm thấy vui rồi.
Vũ Nguyên Hải đứng lên mà tay chân run rẩy, anh ta ngẩng đầu lên rồi đấm vào ngực người đàn ông đang đứng trước mặt mình bằng vẻ mặt âm trầm, ngay cả giọng nói phát ra cũng vô cùng lạnh lẽo: "Anh biết anh ta là người không dễ chọc vào mà anh vẫn còn làm việc dưới trướng của anh ta à? Giang Húc Đông, trước đây anh cũng là một chủ tịch có danh có tiếng được nhiều người ủng hộ, ông không thể khúm núm sống dưới quyền của người khác như thế được.
Rõ ràng trước đây anh là người...
"Nguyên Hải, những chuyện thuộc về trước đây đều đã qua cả rồi, thắng làm vua thua làm giặc.
Nước cờ đó tôi đi sai nên tôi phải chịu thua thôi." Giang Húc Đông đỡ Vũ Nguyên Hải để anh ta có thể đứng thẳng một cách cẩn thận rồi cắt lời, sự si mê trong đáy mắt còn sâu hơn ngày thường rất nhiều lần.
"Nếu anh đã tự mình chấp nhận thì tôi có nói thêm nữa cũng vô dụng thôi.
Anh đã tự quyết định chuyện của mình, muốn làm gì thì làm như vậy rồi thì sao anh còn để ý tới tôi làm gì? Giang Húc Đông, từ trước đến nay tôi và ông không hề có bất cứ quan hệ gì cả, tôi không cần anh quan tâm hay quản chuyện của tôi đâu."
Không gặp mặt nên Vũ Nguyên Hải còn tưởng Giang Húc Đông đã xảy ra chuyện gì nên Vũ Nguyên Hải cứ tự trách mình cả ngày lẫn đêm.
Nhưng đến khi vừa nhìn thấy người đàn ông này xuất hiện trước mặt mình thì lý trí của anh ta như thể bị chó ăn mà quên hết tất cả những lý do có vẻ phù hợp mà bản thân đã nghĩ ra từ trước, trong lòng chỉ còn sót lại sự tức giận vô bờ mà thôi.
Trong Vũ Nguyên Hải đang tồn tại hai loại suy nghĩ cứ xoay quanh đầu óc anh ta một cách mâu thuẫn, một bên thì nghĩ tới sự tốt đẹp của Giang Húc Đông nhưng bên còn lại thì không muốn thừa nhận điều đó.
"Nguyên Hải, em ngoan ngoãn ở lại đây có được không? Tôi sẽ giúp em làm những gì mà em muốn, kể cả em muốn mạng sống của tôi cũng được, chỉ cần em ở lại đây, được không?" Thay vì để Vũ Nguyên Hải chạy loạn ở bên ngoài không có đích đến thì thà Giang Húc Đông để anh ta ở lại bên cạnh mình, ở nơi mà bản thân có thể nhìn thấy để ít nhất thì Giang Húc Đông cũng có thể bảo vệ được anh ta.
"Tôi không cần anh bảo vệ tôi.
Giang Húc Đông, từ bây giờ anh nên đề phòng chuyện tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào đi là vừa, tôi sẽ tự quyết định chuyện của mình." Vũ Nguyên Hải nói thì mạnh miệng nhưng mắt thì rưng rưng, anh ta vừa lau nước mắt vừa dùng dằng muốn rời đi.
"Em có biết bây giờ em đang ở đầu không? Bây giờ đi ra ngoài thì em chỉ có hai con đường thôi, chết hoặc sống không bằng chết." Níu Vũ Nguyên Hải đang phát điên lại, hai tay Giang Húc Đông ôm chặt lấy anh ta, hai mắt thì đỏ hoe như muốn hóa điên.
"Lần nào cũng vậy, Giang Húc Đông, anh là cái gì của tôi hả? Lúc nào anh cũng quản tôi như vậy, trước đây tôi ghét ông cũng chính vì điểm này đấy.
Đến bây giờ tôi thích anh rồi nhưng anh vẫn giữ cái tính cách đó là sao hả? Tôi chính là con chó mà anh nuôi, anh bảo tôi đi hướng Đông thì tôi bắt buộc phải đi sang hướng Đông đúng không?" Vũ Nguyễn Hải cắn rằng đẩy Giang Húc Đông ra, trên mặt anh ta lẩn quanh vệt nước mắt mà hét lên với Giang Húc Đông trong sự nghẹn ngào.
Nhận được lời tỏ tình một cách bất chợt như vậy khiến Giang Húc Đông ngẩn người ngay tại chỗ.
Niềm vui to lớn khiến anh ta không nói lên lời một lúc lâu, hai tay đưa về phía trước mà hai chân thì cũng tiến lên trong sự run rẩy.
Giang Húc Đông nắm lấy bả vai của người đang đứng trước mặt mình rồi nói bằng giọng run đến khiếp sợ
"Nguyên Hải, vừa...
vừa...
vừa nãy em mới...
mới nói em thích tôi...
Thật không em? Em thực sự bằng lòng cùng tôi..."
Nhưng anh ta còn chưa nói hết câu thì Vũ Nguyên Hải đã cắt lời bằng giọng giễu cợt: "Thích thì có ích gì? Tình cảm của tôi còn không đáng một xu, tôi thà rằng mình chưa từng gặp anh.
Tại sao tôi lại gặp anh vậy hả Giang Húc Đông? Ông nói xem tại sao tôi lại xui xẻo mà gặp phải ông."
"Sao lại không gặp tôi chứ? Nguyên Hải, không phải em cũng thích tôi ư? Chúng ta...
chúng ta đều thích nhau, tại sao lại không thể ở bên nhau được hả em? Nếu em không thích tôi ở lại đây thì tôi có thể đi, chỉ cần em không rời khỏi tôi thì tôi đi ngay bây giờ cũng được.
Tôi không cần gì cả, em đừng như vậy được không?" Dáng vẻ này của Vũ Nguyên Hải khiến Giang Húc Đông luống cuống vô cùng, anh ta ôm Vũ Nguyên Hải vào lòng một cách vội vàng.
"Nếu như anh thực sự có thể vứt bỏ tất cả mọi thứ thì tôi có thể cùng anh rời khỏi đây, chúng ta cùng đến một nơi mà không ai biết, bắt đầu mọi thứ lại từ đầu.
Giang Húc Đông, đây là lần cuối cùng tôi tin tưởng anh, anh đừng khiến tôi thất vọng thêm nữa." Vũ Nguyên Hải nói xong thì thoát ra khỏi vòng tay của Giang Húc Đông, anh ta leo lên giường nằm, cơ thể co ro quay lưng lại với Giang Húc Đông.
Đột nhiên trong lòng trống vắng khiến người ta cảm thấy hơi khó chịu, Giang Húc Đông run rẩy siết chặt ngón tay thành hình nắm đấm đặt dọc bên người rồi cúi đầu đứng tại chỗ một lúc lâu, mãi sau anh ta mới nói bằng giọng khàn khàn: "Chờ tôi tới mang em đi."
Nói xong anh ta xoay người rời khỏi phòng ngay tức khắc rồi vội vàng đi sang phòng đọc sách.
Hiện giờ kế hoạch ban đầu đã thay đổi nên có rất nhiều việc phải sắp xếp lại từ đầu.
Anh ta mới giao dịch với Abel xong, bây giờ lại nuốt lời.
Nếu muốn rời khỏi đây thì họ phải mang theo đủ tiền và những nhu yếu phẩm cần thiết.
Họ vẫn phải tiếp tục sống và không thể thiếu những thứ đó được, nếu muốn rời đi mà không phải lo lắng điều gì thì phải lên kế hoạch một cách cẩn thận.
Trong phòng, sau khi thấy Giang Húc Đông rời đi thì Vũ Nguyên Hải mới ngồi dậy, vẻ mặt anh ta vô cùng âm trầm.
Anh ta nhìn về phía cửa ra vào bằng vẻ mặt mông lung rồi sau đó mới từ từ đứng lên hoạt động gân cốt một lát, vẻ mặt thì vẫn âm trầm, không biết là đang suy nghĩ điều gì nữa.
Sau khi cổ tay và cổ chân hết đau thì Vũ Nguyên Hải mới nằm xuống giường rồi nhắm mắt lại, cuối cùng lần này anh ta cũng ngủ thiếp đi.
Bấy giờ Tô Kiến Định đang ngồi ở băng ghế trên ban công, bưng một ly trà trên tay còn mắt thì ngắm nhìn nắng chiều.
Tô Minh Tú mở màng tỉnh dậy, nhìn theo bóng người rồi ngồi vào lòng Tô Kiến Định, ôm lấy cổ anh ta mà làm nũng: "Kiến Định, khi nào chúng ta về nhà vậy anh? Lần trước em đã hẹn với Quỳnh Thy là sẽ cùng đi mua sắm với cô ấy đấy."
Vừa mới tỉnh ngủ nên trên mặt cô gái nhỏ vẫn còn vẻ đỏ hây hây, ngây ngẩn người không biết mình đang nói gì.
Dáng vẻ đó đáng yêu tới nỗi khiếp Tô Kiến Định không nhịn được mà cúi đầu hôn một cái lên môi cô ấy.
"Qua tối nay chúng ta sẽ về, tối nay vẫn còn kịch hay để xem mà.
Đến tối nhớ ngoan ngoãn đi theo anh đấy nhé."
Đối với người phụ nữ đã dùng trăm phương nghìn kế giữ mình ở lại như thế thì chắc chắn cô ta cũng sẽ không để mình trải qua đêm nay một cách thoải mái như vậy được.
Tô Kiến Định nói không sai, Tô Văn Minh đã đợi ngoài cổng cả một buổi chiều nhưng vẫn không thấy Tô Kiến Định đi ra ngoài.
Thấy trời sắp tối mà mồ hôi trên trán ông ta ngày càng chảy nhiều, hai, ba giọt liên tiếp rơi xuống khiến ông ta cảm thấy vừa buồn phiền vừa bực dọc nên chỉ có thể về nhà của Tô Mộc Trà trước.
"Sao bố đã về rồi a? Bố tính thử
.