"Nếu muốn giữ lại Minh Tú và tôi, bác Tô đây cũng không sợ công ty của mình bị phá sản trước nhỉ."
Tô Kiến Định đi tới mép sô pha, khoanh chân ngồi xuống, để hai tay lên chân một cách tự nhiên, quay đầu nhìn anh.
"Cậu đang nói cái gì vậy, tôi không hiểu! Tô Kiến Định, tôi khuyên cậu nên nghĩ cách giải thích rõ ràng chuyện này.
Mặc dù gia cảnh nhà họ Tô chúng tôi quả thực không đáng cho cậu để vào trong mắt, nhưng cậu lại vô cớ làm tổn thương con gái tôi, nên cho dù tên tôi có phải đọc ngược lại, tôi vẫn sẽ nhất định sẽ bắt cậu trả giá!" Tô Văn Minh nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng né tránh, cùng với nỗi sợ hãi trong mắt ông ta.
Tô Kiến Định hừ lạnh: "Tô Mộc Trà còn sống hay đã chết đều không liên quan gì đến tôi.
Chỉ cần Minh Tú muốn quên cô ấy đi, thì cả nhà họ Tô đều phải cung phụng cô ấy bằng hai tay, nếu bây giờ bác Tô Văn Minh đây không muốn mất tất cả thì tốt nhất nên gác lại tất cả tham vọng của mình đi.”
Minh Tú vẫn còn có một tia hy vọng đối với gia đình này, cho nên anh ta không thể phủi sạch tất cả hy vọng này, anh ta phải giúp cô ấy giữ lại một chút.
"Tô Kiến Định, cậu đúng là lừa người quá đáng! Đừng tưởng rằng cậu là người của gia tộc Otto thì tôi không dám làm gì cậu!" Ngực của Tô Văn Minh căng lên kịch liệt.
Trước đây, quả thật có nhiều yếu tố để diễn xuất hơn.
Nhưng đối với một người đã quen làm chủ tịch và quen với việc ra lệnh cho người khác thì khá khó chịu, một tên hậu bối nhỏ tuổi hơn mình như vậy, làm sao anh ta có thể dùng cái thái độ như vậy để nói chuyện với mình, quả là cái thứ gọi là không thể nói nổi!
"Ngày mai tôi sẽ đưa Minh Tú đi.
Từ nay về sau, không ai được đến gần phòng cô ấy khi chưa có sự cho phép của tôi, nếu không..."
Hai mắt Tô Kiến Định như chứa đầy lưỡi dao sắc bén, chúng như trực chờ để chém thẳng vào mặt Tô Văn Minh, khiến ông ta không còn chút mặt mũi nào.
Nói xong những điều này, Tô Kiến Định rũ tay áo đứng dậy rời đi, nơi này khiến anh không hề có chút thích thú nào cả.
Trở lại căn phòng vừa rồi, người phụ nữ nhỏ bé kia vẫn chưa thoát ra khỏi sự bất ngờ vừa rồi, cô ấy tái nhợt nằm co lại trên giường, bọc trong một chiếc chăn bông lớn, chỉ lộ ra một cái đầu, nhìn vô trông có chút đáng yêu.
“Minh Tú, em cảm thấy khá hơn chưa?” Anh bước đến với bát nước nóng, cẩn thận đút cho cô ấy vài ngụm, Tô Kiến Định chạm vào đôi bàn tay vẫn còn lạnh và bị nắm chặt của cô ấy, đau khổ ôm cô ấy vào lòng.
"Em, em không sao, nhưng em không ngờ Tô Mộc Trà, cô ta..." Hai người đã xích mích nhiều năm như vậy, nhưng nghiêm trọng nhất là bạn đẩy tôi một chút, tôi mắng bạn vài câu, kiểu này không muốn thấy máu cũng không thể được.
"Cô ta xứng đáng với tất cả những gì cô ta đã làm.
Anh không trách việc cô ta đã làm cho cô gái bé nhỏ của anh sợ hãi.
Nhưng Minh Tú, đừng làm anh lo lắng, hãy tự bảo vệ chính mình, có được không!" Tô Kiến Định xoa xoa khuôn mặt non nớt và trắng nõn của cô ấy thì thầm.
Hơi thở ấm áp phun ra bên tại cổ cô ấy, Tô Minh Tú vô thức co rút lại, sau đó cười khúc khích, nước da cũng từ từ trở nên hồng hào, chẳng qua so với lúc ban đầu thì đã tốt lên không ít.
Bầu không khí trong phòng khác không được thoải mái cho lắm, Tô Mộc Trà tỉnh dậy sau khi được bằng bó và đưa vào phòng, rốt cuộc là bị chính mình đánh trúng, mức độ nghiêm trọng của vết thương cũng khá rõ ràng.
Chịu đựng cơn đau trên trán, cô ta ngồi dậy từ trên giường, vươn tay đến chiếc bàn đầu giường, cầm chặt cái gương rồi giơ tay lên.
Người phụ nữ trong gương được quấn một chiếc bằng dày màu trắng trên đầu, sắc mặt tái nhợt, đôi môi gần như mất đi sắc đỏ ban đầu, trên má gần mắt và thái dương có một số vết thương nhỏ, tổng thể khiến cô ta như bị thương khá nặng.
Cô ta vươn tay, cẩn thận sờ lên vết thương nơi khóe mắt, giống như bị thủy tinh làm xước, nhưng may mắn là không quá lớn, nếu lớn hơn một chút có lẽ sẽ để lại sẹo, vậy thì hành động này quả thật là không đáng có!
Khi cô ta đang quan sát, Tô Văn Minh trực tiếp đẩy cửa đi vào, sắc mặt khá khó coi, cả người toát ra khí thế bạo ngược, vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt vốn trong veo nay lại trở nên u ám.
Tô Mộc Trà bị ông ta làm cho sửng sốt, cô ta hét lên rồi đập mạnh chiếc gương trong tay, may mà bàn tay của cô ta rất sắc bén, khi ném nó ra, cô ta đã nhìn rõ người đó nên đã thu tay lại một chút, nên những mảnh vỡ đập vơi một nơi cách giày của Tô Văn Minh tầm mười cm.
"Cộp." Một âm thanh giòn tan phát ra và chiếc gương vỡ thành nhiều mảnh.
"Sao, vừa rồi diễn còn chưa đủ, còn phải tới chỗ bố diễn nữa sao? Tuy rằng bố rất muốn tìm cho con cơ hội thật tốt để con có thể kết hôn với Tô Kiến Định, nhưng nếu con không làm được thì bố cũng không ngại dùng Tôi Minh Tú đâu!"
Việc kinh doanh của công ty sắp xảy ra vấn đề, ban giám đốc cũng khó chịu và cũng đã đưa ra tối hậu thư cho ông ta.
Nếu không đủ tiền và không thể lấp đầy những kẽ hở, ông ta buộc sẽ phải nộp đơn phá sản và rất nhanh ông ta cũng có thể sẽ phải ngồi tù vì tội biển thủ công quỹ của công ty!
Ông ta không thể vào tù được, công ty không còn ở trong tầm tay ông ta, ông ta còn sống thêm vài chục năm nữa, nên chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng cơ cực ấy đã khiến ông ta cảm thấy ngột ngạt, chính vì vậy chuyện như thể không bao giờ được phép xảy ra!
"Nếu như bố không vừa mắt thì Tô Kiến Định cũng đã cùng Tô Minh Tủ rời đi rồi, tối hôm qua con cũng đã đồng ý lời cầu hôn, nhưng kế hoạch quá thô, Tô Kiến Định nhất định sẽ không bị lừa đâu, chúng ta cần phải bàn bạc kỹ lưỡng mọi chuyện mới được!”
Kế hoạch quá thô thiển và đơn giản, thậm chí là cô ta nhìn thoáng qua cũng phát hiện ra, chưa kể Tô Kiến Định, một người đàn ông có thể được xem là cáo già, thì có thể anh ta cũng đã nhận ra họ muốn làm gì từ khi cô ta bị thương trong quá trình cô ta tự đạo diễn và diễn xuất vào buổi sáng.
Nhưng anh ta vẫn không rời đi, đây đã là một sự khích lệ trá hình đối với Tô Mộc Trà, chỉ cần có cơ hội, cô ta sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Bản thân Tô Kiến Định không chỉ bắt mắt mà thân phận của anh ta cũng khiến cô ta phải để mắt đến, bằng mọi cách phải leo lên thuyền của anh ta.
"Chúng ta không có thời gian để lên kế hoạch cho những việc đó.
.