Vũ Nguyên Hải trở thành người nhàn rỗi, chẳng có việc gì làm, mỗi ngày chuyện anh ta làm nhiều nhất là dẫn vệ sĩ xuống đi dạo.
Hoắc Hải Phong cử người đi theo dõi Abel, ròng rã suốt một ngày một đêm mới miễn cưỡng bắt được một lỗ hổng, phát hiện ra anh ta liên hệ với người trung gian.
Sau khi kết quả điều tra ra chính là mấy người kia thì anh ta xác nhận lại một cách đơn giản rồi truyền tin cho Tô Kiến Định thông qua con đường đặc thù.
Tô Kiến Định đã được gọi vào xưởng sản xuất thuốc, khi anh ta nhận được tin tức này, sắc mặt tối sầm xuống trở lại vị trí làm việc của mình.
Mặc dù đã vào được rồi nhưng phân công và các loại công việc ở xưởng sản xuất này vô cùng nghiêm ngặt, gần như hà khắc, khu làm việc của mỗi loại công việc khác nhau thì không nói, thậm chí cả thời gian làm việc cũng không đồng nhất, thực sự không có chút cơ hội nào để gặp mặt người làm loại công việc khác.
Kỷ luật nghiêm ngặt thế này càng khiến Tô Kiến Định cảm thấy ở đây có vấn đề rất lớn, thậm chí rất có thể là...
Đứng ở cửa lớn, ngày hôm nay đúng lúc là cơ hội hai ngày một lần ra hóng gió, dưới sự che chở của mấy vệ sĩ, Tô Kiến Định thành công thoát khỏi người giám sát rồi trở về khách sạn.
Lúc này, Vũ Nguyên Hải đang nằm tắm nắng trong sân, xem ra anh ta hồi phục không tệ.
“Điều tra được gì rồi sao?”
Tư thế nửa nằm nửa ngồi khiến anh ta trông khá phóng túng, ngang ngược.
Tô Kiến Định mím môi, mặc dù anh ta cực kỳ không muốn chấp nhận nhưng quả thực anh ta chẳng điều tra được gì cả.
Vũ Nguyên Hải cười giễu cợt: “Anh cứ đi như thế thì tra được gì mới là lạ, anh nghĩ vì sao tôi bị người ta truy sát hả?”
Anh ta chỉ tay vào cái eo vẫn còn quấn băng của mình, lạnh lùng nhìn về phía xa, vẻ mặt u ám đáng sợ.
“Anh nghỉ đủ rồi thì dậy đi ra ngoài điều tra đi, đừng ở chỗ này quái gở khiến người ta thấy chán ghét, phiền toái!” Tô Kiến Định không ưa dáng vẻ này của anh ta, cau mày nói, giọng điệu không tốt.
“Anh phải nghĩ cách trà trộn vào khu vực trung tâm mới có thể tìm được thứ anh muốn, nhưng người có thể đi vào chỗ đó tối thiểu là nhân viên lâu năm đã làm việc hơn mười năm ở công ty, thậm chí người nhà của bọn họ cũng bị giám sát quanh năm suốt năm suốt tháng, anh cảm thấy mình có biện pháp gì?” Vũ Nguyên Hải hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm lời anh ta nói mà tự nói một mình.
“Tôi phải tự mình vào đó thì còn cần anh đến đây làm gì, Vũ Nguyên Hải, tôi chỉ có một tiếng thôi, tôi sẽ bảo người hóa trang giúp anh, anh thay thế tôi vào đó, hai ngày sau, tôi muốn biết rốt cuộc người trong đó đang làm cái gì”
Lần này Tô Minh Tú ra ngoài thì sẽ không vào lại đó nữa, lúc trước anh vào đó là để tạo cơ hội cho Vũ Nguyên Hải mà thôi.
“Nếu làm như thế thì cũng không phải không được, những người mà anh giúp tôi đưa vào đều ở lại, sau đó chuyển quyền chỉ huy cho tôi, một tuần sau lại tới.” Sức người sức của đều có đủ, sự giúp đỡ của Tô Minh Tú dành cho anh ta có thể nói là ít ỏi không đáng kể, anh ta không cần thiết cố chấp sống chết ở lại đây.
“Được, hy vọng anh có thể bình an quay lại.” Tô Kiến Định nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi khó khăn gật đầu, sau khi hai người nói chuyện xong thì anh ta lập tức thu dọn đồ đạc trực tiếp đi tới sân bay, có người đang chờ anh ta ở nhà nên anh ta khó tránh khỏi có hơi sốt ruột.
Một bên khác, ở gia tộc Otto hai ngày, cho dù người đàn ông của Tô Minh Tú là người kế thừa của gia tộc Otto thì Ôn Đức Duy cũng không thể nhịn nổi nữa, anh ta không nỡ lòng để cơ hội mà anh ta vất vả tranh giành được bị chôn vùi như thế.
Anh ta ở trong phòng càng nghĩ càng tức, đang chuẩn bị xuống lầu đi loanh quanh thì khi đi ngang qua phòng khách, anh ta thấy Tô Minh Tú ngồi ở ghế sofa hai tay ôm lấy đầu gối, cúi đầu xuống không biết đang nghĩ gì, âm thanh của cái TV trước mắt vẫn đang ồn ào.
“Trước đó chúng ta đã nói thế nào, bây giờ đã là lúc nào rồi mà em vẫn chưa nghĩ kỹ hả, Minh Tú, chỉ cần trong lòng em có anh ta thì ở chỗ nào mà chẳng giống nhau!” Nghĩ lại về người thân phận người đàn ông của cô ấy và hai vệ sĩ đứng ở phòng khách cách đó không xa đang nhìn chằm chằm về phía bên này thì Ôn Đức Duy nuốt nước bọt một cái, không thể mắng cô ấy được rồi, anh ta bèn ngồi xuống nhẹ nhàng khuyên bảo cô ấy.
“Lần này, anh ta không phải đi không một lời chào tạm biệt nữa, anh ta bảo em chờ anh ta về.” Tô Minh Tú ngẩng đầu lên, đôi mắt ửng đỏ, quầng thâm dưới mắt đen như than, điều đó cho thấy hai ngày hôm nay cô ấy đã không nghỉ ngơi đàng hoàng.
Ôn Đức Duy không nói cô ấy nữa, đau lòng nhìn gương mặt nhỏ xanh xao, nhợt nhạt của cô ấy: “Chỉ vì cái chuyện vặt vãnh này mà em khiến mình tiều tụy như vậy làm gì hả! Cục cưng Minh Tú của anh ơi! Em soi gương thử đi, sắc mặt vàng vọt như nghệ, vành mắt thì đen sì, cho dù người đàn ông đó trở về thì anh ta nhìn thấy dáng vẻ này của em cũng sẽ không thích em nữa!”
Anh ta nói xong thì kéo củ cải trắng còn đang đau lòng buồn bã vội càng chạy lên lầu.
Anh ta lấy đủ loại chai lọ từ vali hành lý ra loay hoay đủ kiểu trên mặt cô ấy, cuối cùng kéo cô ấy lên giường: “Mặc dù anh rất muốn em trở về với anh nhưng nếu như em thực sự không muốn về thì anh không ép em, nhưng mà anh sẽ không lo chuyện sau này của em nữa, Minh Tú à, lúc anh ba tuổi đã quen biết em, tình cảm giữa hai chúng ta đã tồn tại hai mươi mấy năm, nhưng em chỉ vì một người mới quen chưa được một năm mà tổn thương anh, em cảm thấy đáng không? Ngủ một giấc, suy nghĩ cho thật kỹ, giờ này ngày mai, nhất định em phải cho anh một câu trả lời.
Ôn Đức Duy nói xong thì không ở lại trong phòng nữa mà đi thẳng ra ngoài, bóng lưng trông rất đỗi bị tráng.
Tô Minh Tú buồn rầu nằm trên giường, cô ấy sợ Ôn Đức Duy tức giận nhưng không ngồi dậy thì cả người khó chịu.
Cô ấy cứ bối rối nằm im như thế, nhưng rồi cô ấy lại ngủ thiếp đi, đến tận trưa cũng không có ai lên làm phiền cô ấy, ngủ thẳng một mạch tới tối luôn.
Tô Kiến Định bôn ba cả một ngày trên máy bay, anh ta không thông báo cho bất kỳ ai cả, lặng lẽ tự mình lái xe trở về.
Lúc anh ta vừa mở cửa ra, đúng lúc Tô Minh Tú vừa dậy đang ở dưới nhà ăn ăn bữa tối, cô gái nhỏ ăn như hùm đổ đó, cái miệng nhỏ nhét đầy thức ăn, hai má căng phồng lên, ấy
.