Cảnh sát địa phương hoàn toàn không quan tâm đến nơi này, tương đương với việc nếu anh ta ở nơi này cũng không bị ai quan tâm, bị thương nặng như vậy còn có thể tìm được nơi ở, thật sự là phúc đức của tổ tiên!
"Hiện tại anh phải tìm bác sĩ chữa trị cho anh ngay lập tức.
Mặc dù tôi không biết anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng thương tích của anh hẳn là rất nghiêm trọng.
Cho dù Vũ Nguyên Hải anh không nghe lời tôi, thì anh cũng phải cân nhắc cho thân thể của mình..."
"Bản thân tôi là bác sĩ, cậu cũng đừng quên điều đó.
Tôi có thể tự mình chăm sóc vết thương, những thứ khác cậu cũng không cần phải lo lắng.
Tôi sẽ gửi cho cậu tài liệu chính xác trong vòng một tuần, đến lúc đó nếu như cậu vẫn quyết định tiến hành kế hoạch ban đầu thì tôi sẽ không ngăn cản cậu nữa, nhưng khi tôi quay lại cậu phải cho tôi biết chính xác Giang Húc Đông đã đi đâu, sống hay chết, tôi không quan tâm điều gì khác mà chỉ muốn biết anh ta đang ở đâu!” Sau một câu nói dài, Vũ Nguyên Hải ngay lập tức ngã ngồi trên mặt đất thở hổn hển, máu chảy ra từ eo của anh ta.
"Tôi có thể nói cho anh biết Giang Húc Đông đang ở đâu.
Nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải sống sót trở về đây." Tô Kiến Định vừa nói vừa vặn chặt mi tâm.
“Tôi tất nhiên có thể sống sót trở lại, cậu không cần lo lắng những chuyện này!” Vũ Nguyên Hải nghiến răng nghiến lợi nói rồi cúp điện thoại.
Bằng cách nào đó trong vô thức anh ta di chuyển đôi chân mình đến bên giường, thở hổn hển sờ trán, nhiệt độ hơi cao, mặc dù lúc đó xử lý khá nghiêm ngặt, nhưng môi trường bên ngoài ở đây thực sự rất tệ, chắc chắn sẽ bị viêm nhiễm.
Anh ta đang nghĩ tới việc sẽ đến bên giường lấy thuốc, nhưng anh ta vừa động thì thấy trước mắt là một mảng tối tăm, thật lâu mới dịu lại được, ngay lúc có biểu hiện sắp ngất xỉu anh ta liền nheo mắt, nhưng rồi vẫn nhất quyết uống thuốc tiêu viêm trước khi nằm lên giường và chìm vào giấc ngủ.
Anh ta đã không ăn gì, chỉ uống vài ngụm nước, mặc dù trước đó đã ngủ một giấc nhưng sắc mặt của anh ta vẫn xanh xao một cách khủng khiếp, vết thương vẫn chảy máu rất nghiêm trọng, không có môi trường phục hồi tốt, chính vì vậy cách phục hồi sức khỏe nhanh nhất chỉ có thể là đi ngủ.
Rõ ràng Vũ Nguyên Hải biết rõ tình hình của bản thân mình, nhưng anh ta không hề có chút phản kháng nào, mà chỉ gần như ngủ thiếp đi sau khi vừa nhắm mắt.
Tô Kiến Định nhíu mày nhìn điện thoại bị cúp máy, trong lòng có chút lo lắng, nhưng nhất thời không thể làm gì được.
Trên thực tế, suy nghĩ kỹ lại, những gì Vũ Nguyên Hải nói vừa rồi không phải không có lý, ai có thể đảm bảo những người anh ta phải tới lần này sẽ không có vấn đề gì, nếu vẫn còn vấn đề, thì ngay cả cơ hội chạy trốn trong tình huống nguy hiểm như vậy trong tay anh ta cũng là một điều xa xỉ.
Càng nghĩ về điều đó, anh ta càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Phần lớn sức mạnh của Yaren là ở đó.
Hơn nữa, một năm trước thậm chí anh ta còn không biết mình là ai.
Làm thế nào mà anh ta lại có thể đặt nhiều thiết bị ẩn xung quanh mình trong một khoảng thời gian ngắn như vậy?
Thậm chí có một số người rất thân thiết với anh ta, điều này khiến Tô Kiến Định cảm thấy lạnh sống lưng, nếu Yaren thực sự có năng lực này, cho dù anh ta và Hoắc Hải Phong có hợp lực thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của anh ta.
Điều khó nhất bây giờ chính là, anh ta thậm chí còn không biết Yaren có thể lực như thế nào và sức mạnh của anh ta được phân bổ chủ yếu ở đâu, hai mắt anh ta gần như đen lại.
Không thể chờ đợi cũng không thể quan tâm nhiều như vậy, người xung quanh cũng không tin được, vậy thì anh ta phải tự mình đi tìm hiểu xem!
Sau khi hạ quyết tâm, Tô Kiến Định nhanh chóng di chuyển, một mặt ra lệnh cho người thu dọn hành lý, mặt khác trực tiếp liên hệ với Hoắc Hải Phong.
Anh ta lái xe đến nơi trước đây là tập đoàn Húc Nhật, bây giờ là tập đoàn Sunrise, từ khi đổi tập đoàn thì đây là lần đầu tiên Tô Kiến Định đến nơi này.
Khi anh ta đến, Hoắc Hải Phong vẫn còn đang họp.
Không mất nhiều thời gian để công ty nằm trong tay anh.
Ngoại trừ những cuộc họp dài vô tận, tài liệu cả ngày không xong hoặc nhân viên đến rồi lại đi, thì tất cả chúng đều khiến mọi người đau đầu.
Không làm phiền trợ lý, Tô Kiến Định ngồi trên số pha chờ đợi, vừa dùng điện thoại di động vừa suy nghĩ về việc sắp xếp nhân sự.
Sau khi Hoắc Hải Phong kết thúc cuộc họp, thì hơn nửa giờ trôi qua, mọi việc liên quan đến việc ra đi của Tô Kiến Định đều đã được thu xếp xong xuôi.
“Tại sao anh đến mà không ai gọi cho tôi vậy?.
Vừa bước vào văn phòng chủ tịch, Hoắc Hải Phong liền nhìn thấy Tô Kiến Định đang ngồi trên sô pha, lông mày hơi nhíu lại, trên mặt lộ ra ý cười.
“Tôi đến đây lần này chủ yếu là vì có một số việc cần phải bàn bạc với cậu.” Tô Kiến Định nói xong liếc nhìn trợ lý đứng phía sau Hoắc Hải Phong.
Hoắc Hải Phong hiểu ra ngay lập tức, vẫy tay với trợ lý: "Anh đi xuống trước, canh ở cửa không cho phép bất cứ người nào vào khi chưa có chỉ thị của tôi."
Trợ lý gật đầu đi ra ngoài, đóng cửa lại rồi đứng ở cửa, sau đó chỉ còn lại hai người ở trong phòng làm việc, Tô Kiến Định nói:
"Yaren có vấn đề.
Tôi cần phải đến nơi mà anh ta đã ở ba năm trước.
Tôi không thể lo mọi việc ở đây trong lúc này.
Có ông nội ở đây chắc không có vấn đề gí lớn với tập đoàn Otto, cậu cứ ở đây theo dõi Yaren đi, chúng ta vẫn cứ giữ liên lạc nhưng đừng nói bất cứ điều gì về quá khứ của tôi trong khoảng thời gian này.
Yaren có thể đã xâm nhập vào chúng ta, vì vậy hãy cẩn thận.”
anh ta chỉ giải thích ngắn gọn vấn đề, nhân tiện nói thêm vài câu, Tô Kiến Định nhăn mày lại, nghiêng người dựa vào trên ghế sô pha.
“Anh không nói cho ông nội biết chuyện này sao?” Hoắc Hải Phong nhíu mày tiêu hóa tin tức này, sau đó có chút lo lắng nhìn người trước mặt.
Sự nguy hiểm của vấn đề này rất rõ ràng và có thể mất mạng nếu như xuất hiện một chút sai sót.
“Hiện tại đừng nói lung tung, nhớ rõ sau khi tôi rời đi, đừng tiết lộ nơi ở của tôi cho ông nội, và cả Quỳnh Thy nữa.” anh ta vỗ vỗ bờ vai của anh, Theo trực giác của Tô Kiến Định cảm thấy lần này sẽ không bình yên, sẽ khiến người khác lo lắng, chính vì vậy thì thôi không nên nói ra.
“Khi nào thì anh rời đi?” Biết không ngăn được anh ta, Hoắc Hải Phong suy nghĩ một chút, ngẩng đầu
.