“Đi đường cẩn thận, tôi sẽ cho người tới đón anh, khi nào tới nơi hãy gọi điện cho tôi.” Tô Kiến Định dặn dò hai câu rồi cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, hai tay cầm điện thoại, anh ta ngây người ngồi trên giường hơn nửa tiếng đồng hồ mới từ từ lấy lại tinh thần, lặng lẽ tự mình dọn dẹp sạch sẽ, sau khi chỉnh đốn lại cảm xúc thì đến công ty giống như là thường ngày.
Sau khi trải qua việc ngủ trong văn phòng cả ngày hôm trước, ngày thứ hai Tô Quỳnh Thy nói kiểu gì cô cũng sẽ không ra ngoài với Hoắc Hải Phong, cuối cùng cả hai người đều lùi lại một bước, Hoắc Hải Phong đi trước, chờ đến lúc Tô Quỳnh Thy dậy thì để lái xe đưa cô đến.
Chờ đến lúc sau khi Hoắc Hải Phong đã đi, đi cẩn thận từng bước một, Tô Quỳnh Thy ngã người xuống giường một tiếng “bịch”, mồm lẩm bẩm vài câu, híp mắt nhìn điện thoại một lát mới nhịn được nôn mửa, rất nhanh sau đó lại ngủ thiếp đi.
Bên kia, ngay khi Hoắc Hải Phong vừa đến công ty, trợ lý đã cầm tài liệu đi theo anh, trên đầu anh ta đổ mồ hội, bộ dạng trông giống như là vừa mới chạy bộ xong.
"Chủ tịch, những gì anh đoán trước đều không sai.
Một đám người của Tần Văn Hưng đã bắt đầu hành động.
Hiện tại, đã có người mở bán cổ phần của bọn họ ra bên ngoài.
Nhưng có điều rất kỳ lạ là, chúng tôi đã tổng hợp tính rõ số liệt và phát hiện ra rằng bọn họ chỉ bán ra được một nửa cổ phần của bọn họ.
Một nửa số cổ phần còn lại hình như đã bị trực tiếp đưa ra ngoài.
Còn về việc đưa ra cho ai thì bây giờ chúng tôi vẫn chưa điều tra được."
Trợ lý vừa nói vừa lau mồ hôi, khi nói xong còn thở hổn hển, nhưng may mà vẫn nói được từng câu từng chữ rõ ràng.
Hoắc Hải Phong cau mày lại một chút, đút hai tay vào trong túi và đi vào thang máy: "Tạm thời không nên điều tra chuyện này.
Vốn lưu động bên ngoài của công ty thế nào rồi?" Anh biết rất rõ ràng rốt cuộc người đứng sau là ai, bây giờ chỉ là tạm thời không thể hành động thôi.
"Về cơ bản đã điều tra ra.
Ngoại trừ một nhóm bốn người của Tần Văn Hưng tham ô, còn 10% trong mấy người cổ đông còn lại đang lén lút tham ô, nhưng số lượng không quá lớn.
Vẫn đang chuẩn bị các bằng chứng.
Có thể xử lý xong trước buổi tối."
Anh ta lật tài liệu trên tay, xem qua một chút, trợ lý hơi có chút luống cuống nói, mặc dù thời gian anh ta đi theo và ở bên cạnh chủ tịch không ngắn, nhưng không biết vì cái gì mà mỗi khi báo cáo công việc với chủ tịch, anh ta luôn luôn cực kỳ căng thẳng.
Không những tay chân giả vờ bận rộn loạn xạ mà còn thêm cả mồ hội tuôn ra ngoài như nước đổ ào ào, thậm chí suýt chút nữa thì giống như xe bị tuột xích vào thời điểm then chốt...
"Để Trần Bắc dẫn người đi theo dõi sát sao Tần Văn Hưng, nếu như bọn họ có bất cứ dấu hiệu gì sắp bỏ đi, bất luận như thế nào cũng phải bắt về cho tôi!"
Để giải quyết triệt để những mối tai họa ngầm sót lại đó, Hoắc Hải Phong cũng không tiếc để tất cả vốn lưu động bên ngoài của công ty bị bòn rút, nếu như chuyện này thật sự khiến cho bọn họ bỏ trốn thì tập đoàn Húc Nhật cũng không cần phải thay đổi tên tuổi, vẫn cứ lành lạnh.
“Chủ tịch, anh cứ yên tâm, chuyện này cứ để cho người ta làm.” Trợ lý vừa cúi đầu vừa đáp lại, vừa đúng lúc thang máy mở ra, Hoắc Hải Phong gật gật đầu, gương mặt không cảm xúc bước ra khỏi thang máy, anh trở về phòng làm việc, đứng trước cửa sổ sát đất và nhìn xuống bên dưới.
Con người ở dưới đông như kiến, bận rộn chạy tán loạn khắp nơi, những chiếc xe giống như bao diêm, đi đến từ bốn phương tám hướng, từ trên cao này nhìn xuống, dường như thế giới này đã trở nên nhỏ bé hơn rất nhiều...
Anh đang suy nghĩ mấy chuyện miên man, đột nhiên cửa phòng được gõ vang lên, ngay sau đó là giọng nói chói tai và có chút run rẩy của người trợ lý vang lên: "Chủ tịch, đêm hôm qua Tần Văn Hưng đã bỏ trốn mất rồi.
Người đi lại bên ngoài chỉ là một diễn viên rất giống như ông ta..."
“Lập tức mang ba người còn lại tới đây cho tôi!” Không ai nghĩ rằng Tần Văn Hưng vậy mà lại nhát gan như vậy, mới được nửa đường mà đã trực tiếp bỏ trốn mất, thậm chí ngay cả vợ con ở nhà cũng không ngoảnh đầu nhìn lại, còn một mình đem một đống rất nhiều tiền biến mất, bặt vô âm tín.
May mắn thay, hành động của Hoắc Hải Phong đã ngăn lại được, khi vệ sĩ dẫn người tới, ba người còn lại đã trên đường bỏ trốn, mặc dù bọn họ chạy rất nhanh nhưng cuối cùng vẫn bị một đám vệ sĩ trói lại và nhấc lên giống như một con sâu bọ.
"Chủ tịch, tất cả đều đã bị bắt lại, Trần Bắc đã đi thăm dò hành tung của Tần Văn Hưng.
Có lẽ đêm nay có thể có kết quả." Người hộ tống lần này là Thu Hằng, vẻ mặt của anh ta nghiêm nghị, mặc dù trông có vẻ gầy nhưng đứng giữa một đám vệ sĩ thì vẫn rất dễ thấy như cũ.
“Đi canh gác ở cửa, ai đến cũng không được phép vào, đặc biệt là Abel và Yaren.” Hoắc Hải Phong xua tay để Thu Hằng đi ra ngoài, anh ngồi trên ghế sô pha, trước tiên chậm rãi pha cho mình một tách trà, vắt chéo chân lên và nhấm nháp uống từng ngụm thật chậm rãi.
Chờ đến lúc sau khi một tách trà đã ấm bụng, ánh mắt anh mới nhìn tới ba ông già vẫn còn nằm trên mặt đất.
"Abel để cho mấy người làm việc, nhưng Tần Văn Hưng đồng ý xuống trước sau đó kéo mấy người lên thuyền.
Thuyền lật.
Ba người các ông chính là những kẻ chết thay.
Đêm hôm qua Tần Văn Hưng đã bỏ trốn, mang theo cả tiền tích góp cả nửa cuộc đời của mấy người."
Hai tay Hoắc Hải Phong dang rộng đặt trên thành ghế sô pha sau lưng, trên mặt vẫn luôn nở một cười, ngả đầu vắt chéo chân trong một tư thế rất lười biếng.
"Gây xích mích chia rẽ không có ích gì với chúng tôi đâu! Anh Trần tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ rơi chúng tôi mà rời đi.
Hoắc Hải Phong, cậu đã biết kẻ đứng sau lưng chúng tôi là ai rồi, bây giờ còn không thả chúng tôi ra ngay!" Ông Bối có lẽ là tức giận đến mức điên đầu, nói tới nói lui lộn xộn.
Hoắc Hải Phong: "..." Anh cụp mắt nhìn xuống chén trà và để nó lên bàn, Hoắc Hải Phong không thèm liếc mắt lấy một cái, để mặc cho ông ta chửi lấy chửi để ầm lên.
Một ông già nằm cách đó không xa với nụ cười đắc chí vẫn luôn nở trên môi, cuối cùng thì lần này cũng không còn cười được nữa, khuôn mặt căng như dây đàn, khi nghe lời ông Bối kêu gọi đầu hàng, sắc mặt lúc xanh xao lúc trắng bệch, đến cuối cùng thì biến thành màu đen u ám.
Có cảm giác như giông bão gian khổ sắp tới.
"Chủ tịch Hoắc, quả thực thì chuyện anh em chúng tôi làm đây này là không chân chính, nhưng nói đúng ra, chúng tôi cũng coi như là người bị hại.
Không những mất sạch tiền tiết kiệm cả nửa đời người, còn bị người ta lôi kéo chịu tội thay, tôi cũng không hi vọng cậu có thể cứ như vậy mà thả cho chúng tôi đi, nhưng nếu như tôi có thể tìm và mang tiền cùng với Tần Văn Hưng trở về đây giúp cậu, cậu có thể suy xét tha cho mấy anh em chúng tôi một mạng hay không?"
Ban đầu, Hoắc Hải Phong vẫn còn không đếm xỉa tới, nghe lời ông ta thì lại thêm hai phần chăm chú, anh nhíu mày và ngẩng đầu nhìn về phía ông ta: "Tôi cho các ông thời gian ba ngày, nếu có thể tìm được người và tiền thì chuyện này được xóa bỏ, các ông cũng sẽ không còn cổ phần trong tập đoàn, mọi người đều đường ai nấy đi, sau này không ai e ngại ai, nhưng nếu như nói mà không
.