“Vậy thì bé con đáng yêu của chúng ta phải nghĩ cho thật kỹ đấy nhé.
Giờ thì đi ngủ trước đã nào.
Ngày mai nghĩ xong rồi thì nói cho anh biết, có được không?” Hoắc Hải Phong ẩn ẩn đỉnh mũi cô, sau đó anh lại thân mật xoa má cô, nụ cười trên mặt cũng trở nên chân thật hơn rất nhiều.
Sau khi tắm rửa rồi đi ngủ, thời gian một buổi tối trôi qua tương đối nhanh.
Ngày hôm sau, lúc Tô Quỳnh Thy tỉnh lại, không chỉ không biết Hoắc Hải Phong ở bên cạnh đã đi đâu mất rồi, mà đến cả ông ngoại và anh trai mới trở về không bao lâu cũng biến mất không trông thấy, giống như chưa từng quay về vậy.
Cũng may lúc ba người bọn họ ra ngoài vẫn còn nhớ dặn quản gia nói với cô một tiếng.
Bằng không, sợ là Tô Quỳnh Thy sẽ tìm đến phát điên mất.
Trong căn phòng dưới lòng đất, Giang Húc Đông đang chết dở sống dở nằm cách đó không xa, bác sĩ cũng ở cách đó không xa, giám sát hai tư trên hai tư giờ.
Dương Minh Hạo và mấy vệ sĩ còn lại cùng bị nhốt trong một căn phòng khác, không biết sống chết.
“Cần bảo người làm gì đó không? Em đã cho người đưa Vũ Nguyên Hải đến nhà cũ bảo vệ rồi.” Hoặc Hải Phong đi lên phía trước, nhìn người đang nằm trên giường, lãnh đạm nói.
Hiện giờ người cũng đã nằm trong tay anh rồi, đương nhiên không cần phải lo lắng nữa.
Cả quá trình, Tô Kiến Định đều nhíu chặt mày, sau khi suy nghĩ một lúc, lúc này anh ấy mới lên tiếng trả lời: “Bảo bác sĩ làm người tỉnh lại để thẩm vấn.
Việc còn lại thì để ông ngoại đến hỏi.
Chúng ta qua phòng bên cạnh xem thử Dương Minh Hạo và mấy tên vệ sĩ đó, xem xem bọn họ có gì muốn nói không”
Hiểu biết của Tô Kiến Định và Hoắc Hải Phong về gia tộc Húc Nhật, không được tính là nhiều.
Cho nên, cho dù có hỏi thì đoán chừng cũng không hỏi ra được điều gì hữu dụng.
Vì vậy, đương nhiên chuyện này để cho ông ngoại hỏi thì tốt hơn.
Dù sao ông ngoại và gia tộc Húc Nhật cũng đã qua lại rất nhiều lần rồi.
“Không thành vấn đề.
Vậy giờ chúng ta qua đó luôn đi.
Dương Minh Hạo ở ngay phòng bên, giờ có lẽ cũng đã tỉnh lại rồi.”
Hoắc Hải Phong gật gật đầu, biểu thị bản thân thế nào cũng được, bước đi trước dẫn đường cho Tô Kiến Định.
Chuyện bên này coi như đã tạm buông xuống được rồi.
Lúc hai người đi đến, Dương Minh Hạo đang bị những vệ sĩ cùng bị nhốt với ông ta đánh.
Nhìn dáng vẻ hiện giờ của ông ta, có lẽ thời gian và số lần bị đánh cũng không phải ít.
Trên mặt ông ta đều là máu, cả người nằm trên đất, hai mắt hé mở, không biết là sống hay là chết.
Ngực cũng đã không còn thấy nhấp nhô nữa.
Hoắc Hải Phong nhíu mày, bảo người bên cạnh lôi ông ta ra ngoài.
“Tối hôm qua là ai trông chừng ở đây? Nếu như người bị đánh chết, thì cũng đã chuẩn bị tinh thần dùng mạng mình thế vào rồi sao?” Tuy quả thật là anh không quan tâm việc Dương Minh Hạo sống hay chết, nhưng người này tuyệt đối không thể chết trong tay anh.
Chí ít là bề ngoài tuyệt đối không thể được.
“Chủ tịch, tối hôm qua, các anh em đều có hơi mệt, cho nên nửa sau của đêm, gần như đều đã ngủ hết, không thể đến kịp xem.
Trần Bắc và Thu Hằng không có ở đây, vệ sĩ của căn phòng dưới lòng đất do một người khác phụ trách.
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Hoắc Hải Phong quay đầu nhìn người đang nói chuyện, lạnh lùng hằng giọng một tiếng, không nói gì.
Hiện giờ không phải lúc để xử lý cấp dưới.
Đợi sau khi giải quyết xong những chuyện này, đương nhiên anh có thể rảnh tay giải quyết những vấn đề này.
Hơn nữa còn chưa bắt được nội gián trong số bọn họ.
“Gọi bác sĩ đến kiểm tra.” Tô Kiến Định bước lên trước, nhấc chân đá nhẹ hai cái.
Nhìn thấy ông ta không hề có chút phản ứng nào, Tô Kiến Định nhíu mày, trong lòng có dự cảm không lành.
Nếu như người thật sự chết ở đây thì phiền phức có hơi lớn rồi.
Cũng may, sau khi bác sĩ kiểm tra xong, chỉ là có hơi mất quá nhiều máy và tụt đường huyết, còn những cái khác chỉ là vết thương bên ngoài, không hề có gì nguy hiểm, sau khi nghỉ ngơi vài tiếng, có thể tỉnh lại, không có vấn đề gì lớn.
Hoắc Hải Phong đã có thể yên tâm được rồi.
Nếu mà còn chưa kịp hỏi gì mà người đã chết, thì việc anh tốn nhiều công sức như vậy để bắt không phải đều đã hoàn toàn trở thành công cốc rồi sao? Anh không thể nào làm những việc mất công vô ích như thế này được.
Đằng nào thì cũng phải đợi, anh dứt khoát từ dưới tầng hầm đi thẳng lên.
Nơi nhốt người là biệt thự của Tô Kiến Định.
Mà biệt thự của Tô Kiến Định là nằm ngay bên cạnh nhà mới của Hoắc Hải Phong.
Cả quãng đường chỉ mất vài phút, anh vừa đi vừa ngân nga hát một bài là đã về đến nhà rồi.
Lúc Hoắc Hải Phong vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Tô Quỳnh Thy đang bế Tinh Hòa chơi ở trong sân.
Cũng không biết là bọn họ đang chơi trò gì, mà một đứa bé rõ ràng mới chỉ có mấy tháng tuổi lại cười vô cùng vui vẻ, cả sân đều chỉ nghe thấy tiếng cười của cô bé.
Giọng nói lớn khó mà tưởng tượng nổi, hoàn toàn không giống với bạn nhỏ Tô Hướng Minh, yên tĩnh, ngoan ngoãn, cả năm cũng chẳng khóc được mấy lần.
“Tinh Hòa cười cái gì thế? Chuyện ngày hôm, em đã suy nghĩ rõ ràng rồi chứ? Cục cưng Quỳnh Thy!” Bước chân chậm rãi bước tới, hoắc Hải Phong khẽ ghé vào tai cô nói, hơi thở nóng rực phả lên chóp tai, Tô Quỳnh Thy vô thức run lên.
Sắc mặt cô chợt đỏ ửng lên, phải mất một lúc sau mới có thể lấy lại tinh thần.
Tô Quỳnh Thy quay người, nhét đứa bẻ vào trong lòng anh, quay người rồi lập tức chạy đi.
Dáng vẻ của cô giống như phía sau có con quái vật gì đó đang đuổi theo cô vậy, rất đáng yêu.
Hoặc Hải Phong ngược lại bị động tác bất ngờ này của cô làm cho giận mình, sau đó điều chỉnh lại động tác, ôm lấy Tinh Hòa, đuổi theo cô.
Vừa hay phía trước có người giúp việc đang bước tới, Hoắc Hải Phong giao đứa bé trên tay cho cô ta, bước lớn vào trong đuổi theo Tô Quỳnh Thy.
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Sau khi tìm kiếm một hồi, cuối cùng vẫn là tìm thấy người ở trên giường trong phòng.
Cô gái nhỏ giống như đang tự lừa mình dối người, cả người cuộn trong chăn, trong miệng vừa lẩm nhẩm: “Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình”, vừa dùng tay che lấy hai mắt, giống như thể như vậy thì cô có thể biết mất tại chỗ vậy.
Cho nên nói, chuyện phụ nữ mang thai một lần là ngốc đi ba năm là hoàn toàn có thật mà.
Bằng không, sao một cô gái trước đây rất thông minh, hiện giờ lại có thể ngốc nghếch thành dáng vẻ thế này.
Có điều, dáng vẻ này của cô cũng quá đáng yêu rồi.
Hoắc Hải Phong có phần không nhịn được mà muốn ôm lấy cô, hôn lên môi cô hai cái.
Trong lòng nghĩ như thế, đương nhiên anh cũng sẽ làm đúng như vậy.
Hoắc Hải Phong ôm cả người và chăn vào trong lòng, chỉ để cô lộ đầu ra ngoài, tóc trên đầu trải qua giày vò như vậy cũng đã loạn hết cả rồi, xù lên giống như sắp phát nổ vậy.
Tô Quỳnh Thy đỏ mặt, thở hổn hển.
Rõ ràng là cô đã bị bịt kín đến không chịu nổi nữa rồi.
Ngược lại, Hoắc Hải Phong đi tới giống như đã cứu cô.
Hoắc Hải Phong chẳng nói tiếng nào, anh cúi đầu, hôn lên môi cô trước.
Sau khi đã thỏa mãn rồi, anh mới thân mệt cọ lên khuôn mặt nhỏ bé của cô.
Tô Quỳnh Thy bị anh hôn đến choáng váng, khó kìm được mà hơi xoay người, muốn giải phóng chân tay ra ngoài, mà trong đầu cô lại mơ hồ cảm thấy chuyện này hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.
Nhưng nhất thời cô lại không nghĩ ra được chỗ nào không đúng, chỉ có thể đỏ mặt, mơ màng ngã vào trong lòng anh, để mặc anh muốn làm gì thì làm.
“Quỳnh Thy, sao sau khi sinh con xong hình như em lại đã ngốc thêm một chút rồi.
Có phải mang thai còn có di chứng không?” Xoa xoa khuôn mặt của Tô Quỳnh Thy, lúc này trong lòng Hoắc Hải Phong có hơi lo lắng, kéo người ở trong chăn ra.
Anh vừa đau lòng lại giống như đang lau đi mồ hôi trên trán cô.
Nóng thành bộ dạng này mà cũng không biết nói ra.
Nếu không phải anh phát hiện ra có điểm không đúng, mà để cô tự mình phát hiện thì cũng không biết là phải đến lúc nào nữa.
Cũng đúng là càng ngày càng mơ hồ rồi.
Chút thông minh còn sót lại đó dường như cũng đã bị Tỉnh Hòa và Hướng Minh kế thừa, lấy đi mất rồi.
“Hải Phong, quản gia nói với em hôm nay anh không về nhà.
Sao giờ anh lại ở đây?” Đợi sau khi thân nhiệt của bản thân hạ xuống, lau hết mồ hôi, Tô Quỳnh Thy mới miễn cưỡng hồi phục lại tinh thần, hai tay vô thức vòng lấy cổ anh, dựa sát vào người anh nói.
Trên người có tràn ngập mùi của sữa, giống như con mèo mẹ mới sinh, đang kêu meo meo.
“Nhớ em rồi, cho nên trở về thăm em.
Tối hôm qua, chuyện anh nói với em thế nào rồi? Cục cưng của anh bằng lòng cho anh cơ hội ở bên em từng giây từng phút chứ? Hoặc là nói em bằng lòng ở bên cạnh anh từng giây từng phút không?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...