Tâm trạng Hoắc Hải Phong thật ra cũng không phải là rất tốt.
Lâm Tiến Quân cứ trơ mắt nhìn anh gầy dần đi theo từng ngày, dáng người vốn cân đối, giờ đây nhìn như bộ xương, sắc mặt nhợt nhạt, môi lợt hẳn đi, nói là bệnh nặng mới khỏi cũng vẫn chưa đủ.
“Tổng giám đốc, đây là bảng báo cáo của công ty, anh xem qua một lượt rồi kỳ tên, để tôi thông báo quyết toán tài vụ.”
Đặt văn kiện trên tay xuống, Lâm Tiến Quân cúi đầu đứng sang bên cạnh, nuốt nước bọt.
Thầm mặc niệm trong lòng cho mình ba giây, trên mặt là vẻ nhất định thấy chết cũng không sờn: “Cô chủ Trần gửi lời, ông chủ nói anh phải về trước bảy giờ, có chuyện liên quan tới cô chủ Diệp muốn nói với anh”
Lâm Tiến Quân dùng tốc độ nói nhanh nhất có thể, sau khi trình bày xong, lặng lẽ dịch người ra, lui càng ngày càng xa hơn.
“Tôi biết rồi, cuộc họp đêm nay dời sang ngày mai.” Hoắc Hải Phong chưa cần ngẩng đầu lên nhìn đã đồng ý, dường như chuyện vừa mới nói không hề liên quan tới anh.
Lâm Tiến Quân hơi sững lại, trong lòng chợt có linh cảm chẳng lành.
Trời tối rất nhanh, dù mùa đông đang cận kề nhưng Hoắc Hải Phong vẫn chỉ mặc một bộ âu phục mỏng, giống như không hề cảm thấy lạnh.
Anh đứng trong gió, gương mặt vẫn chẳng có biểu tình gì như trước.
Nhà cũ của nhà họ Hoắc cách công ty khá xa, công việc cần làm đã xong, Hoắc Hải Phong xuất phát sớm trước thời gian.
Xe Maybach đen huyền dừng trước cổng nhà cũ, cửa xe mở ra, đập vào mắt đầu tiên là một đôi chân dài, bước xuống từ trên xe.
Ngay sau đó là âu phục màu xám đậm, bọc lấy cơ thể hơi gầy gò, người đứng đó vốn cao lớn, nay bỗng có cảm giác gầy yếu.
Trần Mộc Châu đã hai tháng chưa gặp Hoắc Hải Phong, lần đầu tiên gặp mặt suýt đã nghĩ anh không kiên nhẫn, tìm một người thay thế trở về.
Nhưng khí chất trong người không phải ai cũng có thể thay thế được, chỉ lạnh mặt liếc nhìn thôi đã khiến Trần Mộc Châu hãi hùng khiếp vía.
Cũng chỉ là hai tháng không gặp thôi mà, sao Hoắc Hải Phong không chăm sóc bản thân mà lại hành hạ mình thành như thế này chứ, khí thế lại càng không sánh được với trước kia.
Trước kia cùng lắm cũng chỉ là hơi xa cách lạnh lùng, bây giờ đã thực sự có phong phạm của người đứng trên cao.
Bất cứ hành động nào cũng khiến cho người ta nhìn mà sinh sợ hãi, không dám đối diện với ánh mắt của anh.
“Anh về rồi sao.” Một hồi lâu sau, Trần Mộc Châu mới lấy lại được tinh thần: “Hải Phong chúng ta đi vào đi, bên ngoài lạnh lắm” Hiếm có lắm anh mới trở về một lần, Trân Mộc Châu không muốn lãng phí thời gian.
Hoắc Hải Phong vốn dĩ cũng không để ý đến cô ta mà bước lên, đi lướt qua bên cạnh, rất nhanh đã bỏ Trần Mộc Châu lại đằng sau.
Tay Trần Mộc Châu còn giữ giữa không trung, bị ngó lơ như thế khiến cho sắc mặt cô ta lúc xanh lúc trắng.
Cuối cùng khẽ cắn môi, giận dữ mắng mỏ mấy người hầu đứng bên ngoài một trận, sau đó tâm trạng mới tốt hơn, lững thững đuổi kịp Hoắc Hải Phong.
Trong đại sảnh chỉ có ông cụ Chánh ngồi trên bàn dài, đèn đuốc sáng trưng, đồ ăn đã sớm bày lên bàn, hơi thức ăn lượn lờ bốc hơi nóng, nhưng lại quạnh quế chỉ có ba người bọn họ.
Hoắc Hải Phong không thèm để ý mục đích của bọn họ rốt cuộc là muốn làm gì, anh tiện tay kéo cái ghế đối diện ông cụ Chánh ra rồi ngồi xuống.
Trần Mộc Châu theo sau lưng gật nhẹ đầu với ông cụ Chánh: “Đã về cả rồi, Hải Phong dù gì cũng nên ăn một chút rồi chúng ta hãng nói chuyện.
Ông vì chờ cháu mà đã hâm nóng đồ ăn ba lần rồi đó.
Có chuyện gì thì cứ ăn cái đã rồi nói sau!” Ông cụ Chánh hình như cũng có ý này, ra hiệu Trân Mộc Châu nhanh chóng ngồi xuống, nâng đũa lên làm bộ gắp thức ăn.
Hoắc Hải Phong cười khẩy một tiếng, khoanh hai tay lên ngực, tựa lưng vào ghế: “Tôi nói mà, lòng dạ xấu xa ai mà chẳng biết…”
Lúc anh nói chuyện có nhìn thoáng qua phòng bếp, thấy có bóng người nhốn nháo.
Trong lòng đã cảm thấy không đúng lắm nhưng vẫn muốn nhìn đến cùng xem hai người này diễn trò gì, vì thế bèn ngồi thẳng lưng lên, cầm đũa trên bàn lười biếng ăn vài miếng.
.
ngôn tình ngược
Thấy không hợp khẩu vị nhưng ly rượu bên cạnh lại tương đối đúng ý anh.
Cảm thấy sắp hết kiên nhẫn, nhưng Hoắc Hải Phong vẫn nhịn bực bội xuống mà mở lời: “Ăn cũng ăn rồi, có chuyện gì thì mau nói đi: “Vội gì chứ, đến thời gian ăn cơm cùng ông nội cũng không có hay sao!”
Ông cụ Chánh run rẩy đứng lên, lần trước cãi nhau nằm viện đúng là cũng không ít thương tổn.
Đến bây giờ còn chưa hết, ông ta vừa lo lắng cơ thể lại không kìm được mà phát lên: “Huống chi, vị hôn thê của cháu là Mộc Châu, cũng đã qua lâu như vậy rồi, cháu định bao giờ kết hôn với nó đây.
“À” Ánh mắt Hoắc Hải Phong lạnh đi: “Người phụ nữ tốt như vậy Hoắc Hải Phong không có phúc hưởng thụ.
Nếu ông thích, không ngại mình đã kết hôn thì dù sao gả cho ông cũng coi là người nhà họ Hoắc rồi.”
Anh tiếp tục với khuôn mặt tươi cười: “Vậy sau này Trần Mộc Châu cũng coi là người nhà họ Hoắc chúng ta.
Dù cho sau này cháu phải gọi là bà thì cháu cũng có thể chấp nhận được” Trong lời nói chỉ toàn ác ý…
Ông cụ Chánh tức giận đến mức cả người run bần bật, đứng không vững rồi ngã ngồi trên ghế, chỉ quải trượng thẳng tắp vào anh,, tức giận đến mức nói không ra hơi.
Nhưng sắc mặt Trần Mộc Châu lại không thay đổi, vội vàng chạy tới giúp ông cụ Chánh nguôi giận: “Ông à, Hải Phong chỉ nói đùa thôi, ông đừng nghe anh ấy nói bậy.
Mấy hôm nay tâm trạng anh ấy không được tốt, cháu có thể hiểu được…
“Nghiệp chướng, Hoắc Hải Phong, cái tên nghiệp chướng nhà anh.
Tôi cho anh hay, nếu anh còn có cái thái độ này thì chuyện của Tô Quỳnh Thy anh đừng hòng biết.
Đời này dù tôi có chết cũng sẽ mang vào quan tài, không bao giờ nói cho anh.”
Hoắc Hải Phong hững hờ nâng chén rượu lên nhấp một ngụm, liếc mắt sang.
Cũng xem như đã hiểu vì sao lại đuổi toàn bộ người hầu ra ngoài, cũng biết anh không dễ nói chuyện, không muốn mất mặt trước người hầu.
Anh không quan tâm những thứ này, rất lâu cũng chưa từng thả lỏng, mới uống mấy ngụm rượu mà cả người đã nóng lên.
Hoắc Hải Phong hơi lơ là, chỉ cho là do lâu không uống rượu nên trong chốc lát chưa quen.
Khó khăn lắm mới giúp ông cụ Chánh bớt giận, Trần Mộc Châu ưỡn ngực: “Hải Phong, em biết anh không thích em nhưng ông cụ Chánh dù sao cũng là người nuôi anh lớn.
Sao anh có thể nỡ lòng khiến ông tức giận như thế”
Trần Mộc Châu nhíu mày, liếc thấy sự không kiên nhẫn trên mặt Hoắc Hải Phong ngày ngày càng nhiều, lại tiếp tục mở miệng: “Hải Phong, hôn sự của chúng ta liên quan đến tình cảm giữa hai nhà, em biết bây giờ trong lòng anh vẫn còn cô Quỳnh Thy nhưng tình cảm đều do ở chung ngày mà có, cũng cũng là người cùng anh lớn lên từ nhỏ.
Chẳng lẽ trong lòng anh không có em hay sao? Em khiến anh chán ghét thế đấy, hai tháng thậm chí ngay cả mặt cũng không cho phép em gặp mặt…’ Có lẽ là nói đến chỗ thương tâm, hốc mắt Trần Mộc Châu bất giác đỏ lên, nước mắt đảo quanh, long lanh như sắp rơi.
Hoắc Hải Phong nhìn xem Trần Mộc Châu, trong lòng đột nhiên xuất hiện sự bực bội, đưa tay kéo cà vạt: “Sao, cô còn dám nói từ nhỏ lớn lên cùng tôi sao.
Cô vẫn luôn ích kỷ như thế, là Quỳnh Thy thấy cô lẻ loi một mình cho nên mới kéo chúng tôi tới lại gần với cô.
Chỉ có Quỳnh Thy là tốt, từ nhỏ cô ấy vẫn luôn quan tâm cô, không nhớ ân thì cũng thôi đi, thế mà cô lại còn đi khắp nơi gây phiên phức cho Quỳnh Thy.
Cô cho rằng chỉ bằng thứ thủ đoạn này của cô, làm chuyện lén lút tưởng chúng tôi không biết sao! Thế nhưng Quỳnh Thy đã ngăn tôi lại, không cho tôi thể hiện ra ngoài mà thôi.
Trần Mộc Châu, loại người ăn cháo đá bát không phải là cô đó sao” Nói xong vội đẩy ghế ra đứng lên, cà vạt lỏng loẹt đeo trên cổ cũng không thèm để ý.
Ông cụ Chánh hiếm khi yên lặng, ngồi bên cạnh lần đầu tiên dùng ánh mắt sâu xa nhìn Trân Mộc Châu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...