Tựa ở đầu giường, bưng ly nước lên uống từng ngụm nhỏ đến khi hết lỵ, anh ta có cảm giác như bản thân được sống lại lần nữa.
"Anh muốn hỏi chuyện gì?" Động tác của Vũ Nguyên Hải đẹp mắt, sau khi cố gắng nhét đầy cái bao tử về sau, anh ta lau miệng, giương mắt hỏi.
"Anh đã biết những gì?" Lúc này tóc anh đã khô hết rồi, một tay Hoắc Hải Phong chống đầu nhìn anh ta.
"Giang Húc Đông muốn thừa dịp trong khoảng thời gian Công tước Otto bị thương để xử lí anh và Tô Kiến Định, về phần Tô Quỳnh Thy và con của hai người thì bây giờ ông ta tạm thời không ra tay, tôi cũng không biết thời gian cụ thể."
Vũ Nguyên Hải dựa lưng vào thành giường, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, trông anh ta có vẻ mỏi mệt vô cùng, trong ánh mắt có sự đề phòng.
"Vì sao lại nói với tôi những chuyện này, còn nữa, làm sao anh trốn ra được?" Dựa vào sự quan trọng của anh ta đối với Giang Húc Đông thì dù anh ta muốn chạy trốn, chỉ sợ Tô Quỳnh Thy không thể làm được rất cuộc là anh ta đã dùng cách gì, hoặc là ai đã giúp anh ta, tại sao anh ta phải đến đây mật báo, những chuyện này còn khả nghi hơn! Truy cập .net để đọc truyện hay mỗi ngày
"Có một số việc tôi không muốn nói, cũng mong các người không hỏi nữa, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không gạt anh, tôi chỉ mong các người có thể nhanh chóng giải quyết Giang Húc Đông, để cuộc sống của tôi trở lại bình thường, những chuyện khác thì tôi không quan tâm đến."
Nhắm hai mắt lại, một lúc lâu sau Vũ Nguyên Hải mới chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm anh.
Hoắc Hải Phong trầm mặc một lát, nói: "Viết hết tất cả những chuyện anh biết vào giấy, hy vọng anh sẽ viết xong trước buổi sáng ngày mai, trước khi tôi đi làm."
Sau khi nói xong, anh quay người đi mất, ai cũng muốn giữ kĩ bí mật của mình, Hoắc Hải Phong không quan tâm những chuyện này, anh chỉ quan tâm đến bản thân và những người bên cạnh anh thôi, nếu anh ta đến giúp đỡ thật thì đương nhiên anh sẽ không đẩy người ta đi.
Đợi sau khi Hoắc Hải Phong đi mất, Vũ Nguyên Hải mới che ngực thở dốc mấy hơi, hai mắt đỏ tươi giống như là muốn sắp chảy máu ra vậy.
Anh ta run rẩy bước đến chiếc bàn cách đó không xa, lấy giấy bút, bắt đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra.
Cho dù đó là kí ức mà cả đời này anh cũng không muốn nhớ tới, nhưng từ ngày anh ta đứng ở bên ngoài thư phòng nghe thấy Giang Húc Đông sai người sát hại cha mẹ anh ta, đời này hai người họ chỉ có thể trở thành kẻ nhau mà thôi.
Ngày tháng bị nhốt ở gia tộc Húc Nhật như chìm trong bóng tối vậy, mỗi lần nhớ lại đều khiến anh ta sợ tới mức run bần bật.
Cuộc sống không có tự do, không có tôn nghiêm, thậm chí có thể nói là không thể sống được như thế, cả đời này anh ta cũng không muốn trải nghiệm thêm lần nữa!
Anh ta mím môi viết những điều có thể có ích cho bọn họ xuống, khuôn mặt Vũ Nguyên Hải dần trắng bệch.
Hoắc Hải Phong biết rõ Vũ Nguyên Hải sẽ không hại bọn họ nên trong lòng anh thoải mái hơn nhiều, nhưng anh cũng không hoàn toàn tin tưởng lời anh ta nói, lúc này anh không ngủ được, định đến phòng sách, tính giờ một chút thì thấy bên Châu Âu vẫn còn sớm cho nên anh gọi điện thoại cho Tô Kiến Định.
"Sao lại gọi cho tôi vào giờ này, cậu không nghỉ ngơi à." Tô Kiến Định liên tục tăng ca, lại thêm vết thương của Công tước Otto mãi vẫn không lành lại, áp lực lớn đến mức sắp đè chết anh ấy rồi, anh làm việc suốt cả đêm đến tận bây giờ, giọng nói khàn đến kỳ cục.
"Vũ Nguyên Hải ở chỗ tôi này, có lẽ anh ta có xung đột với Giang Húc Đông rồi, đợi anh ta nói hết tất cả mọi chuyện ra rồi tôi sẽ báo cho anh hay, chỉ là tôi không xác định được rất cuộc anh ta nói thật sự hay là giả, chắc cần anh cả xem giúp một chút."
Hoắc Hải Phong chỉ cười cười, không trả lời vấn đề của anh ấy mà ngược lại là chuyển hướng chủ đề, kể sơ lược chuyện vừa xảy ra cho anh ấy nghe.
"Tôi sẽ sai người điều tra ngọn nguồn sự việc, cậu hãy bảo vệ Vũ Nguyên Hải thật kĩ, chắc có lẽ Giang Húc Đông không từ bỏ ý định đâu!"
Có lẽ là do người đàn ông đó đã giết chết cha anh ta, anh ấy không tin Vũ Nguyên Hải chạy trốn mà Giang Húc Đông lại không nóng nảy chút nào.
"Tôi sẽ cẩn thận, tạm thời vẫn chưa tìm ra trưởng phòng tài vụ, tôi nghi ngờ là có liên quan đến Giang Húc Đông hoặc là đám người kia, bây giờ cũng không có tin tức gì của Dương Minh Hạo của, tình huống này rất bất lợi với chúng ta, hay là anh cả đưa ông ngoại về trước đi." Truy cập .net để đọc truyện hay mỗi ngày
Tuy nói chỗ đó là địa bàn của gia tộc Otto nhưng tại vách mạch dừng, ai mà biết được bên trong một gia tộc lớn như vậy rốt cuộc lục đục đến mức nào, lỡ như chuyện gì đó bị đồn ra ngoài thì không ai có thể gánh chịu được hậu quả.
Bây giờ bọn họ đang đứng ở sát bờ vực rồi, không cẩn thận một chút thôi là có thể bước nhầm một bước khiến tất cả mọi người đều sẽ rơi xuống vực sâu không đáy, anh không muốn phải nhìn thấy cũng đó, cũng cố gắng không để chuyện như thể xảy ra!
"Để tôi suy nghĩ chút đi, chuyện bên này có hơi rắc rối, tạm thời tôi vẫn chưa điều tra rõ ràng, cậu phải bảo vệ tốt Quỳnh Thy, đừng để con bé bị thương đấy." Ai cũng không biết nếu đám người khi không đạt được mục đích thì sẽ làm ra chuyện gì.
Anh ấy không dám đánh cược, cũng không đánh nổi, chỉ có thể từng chút tan ra, tìm cơ hội trong cuộc sống khắc nghiệt này.
"Vâng, anh cẩn thận đấy, bên nước Mỹ tôi sẽ giải quyết." Mở miệng đồng ý, Hoắc Hải Phong mím môi nhìn về phía xa, tòa thành lớn như vậy thật sự quá bắt mắt, nếu lần trước Giang Húc Đông có thể vào trong thì lần này cũng không thể bảo đảm là anh ta vào không thể vào được, đây là lúc cần thiết để đổi sang một nơi an toàn hơn chút, hơn nữa phải hành động nhanh chóng, nhân lúc anh ta vẫn chưa chuẩn bị.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, Hoắc Hải Phong mới híp mắt trở lại phòng ngủ, nằm xuống nghỉ ngơi, mấy ngày liên tục tăng ca và phải chịu nhiều áp lực đã sớm khiến anh một mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, khó có được một ngày được thấy tia nắng bình minh như hôm nay, anh ngủ một giấc ngon lành.
Khi trời sáng hẳn, Tô Quỳnh Thy vặn eo bẻ cổ đứng lên, cô theo thói quen híp mắt muốn xuống giường, ai ngờ cô chưa vươn tay đã sờ đến thân thể nóng ấm của Hoắc Hải Phong, cô theo phản xạ mở hai mắt ra, bất ngờ nhìn anh.
.