Lúc bấy giờ chỉ lo kêu người đi tìm, cũng không ngờ rằng đồ đạc lại nhiều như vậy, quản gia có thể trong thời gian ngắn như thể tìm được nhiều đồ vậy, cũng là có chút ngoài dự đoán của cô, khuôn mặt hơi nóng bừng, chỉ vào đồ đạc có chút ngại ngùng nói rằng: “Hai người nhìn xem mang chút đi lên đi, có thể đem bao nhiêu cứ đem, không cần phải mang toàn bộ qua đó.
Vừa nói liếc qua quản gia vẫn đang không ngừng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân, mỉm cười với hai người bảo vệ rồi quay người đi về.
Nghe được không cần mang toàn bộ lên trên, hai người bảo vệ lau qua mồ hôi, lên xe lựa này lựa kia, thu xếp một số tấm thảm hữu dụng hơn, mang một ít bánh nén thì xuất phát rời khỏi rồi, thời gian không sớm rồi, họ còn phải trở về bảo bình an.
Có lẽ là một lần chưa quen hai lần quen rồi, vốn tưởng rằng mang đồ lên núi sẽ khó rất nhiều, không ngờ rằng lại thong thả hơn lúc bắt đầu không ít, dọc đường hai người thậm chí còn có rảnh rỗi để trò chuyện, gần năm mươi phút thì về tới đại doanh rồi.
Đem đồ đạc mang qua đây đưa cho hai vị chủ tịch xem qua trước, sau đó kêu người từng phần phát xuống, thì bắt đầu hồi báo tình trạng dưới núi.
“Cô chủ mang lời lên đây, kêu chủ tịch ngài chú ý an toàn, nhất định phải an toàn về nhà, mọi thứ khác đều ổn.
“Được, đi nghỉ ngơi trước đi, bôn ba cả đêm cũng mệt rồi.” Vẫy tay để hai người rời khỏi, nụ cười ở khóe miệng của Hoắc Hải Phong cuối cùng cũng trở về rồi, không phải là bộ dạng âm u trước đó nữa, trông cũng có chút sống sức hơn.
Tô Kiến Định cười nhẹ một tiếng: “Cậu cảm thấy Trần Tuấn Tú rốt cuộc muốn gì.
Rõ ràng bắt cóc Quỳnh Thy và Hướng Minh rồi, lại dưới điều kiện biết rằng Quỳnh Thy càng quan trọng hơn, cố tình thả cô đi, sau khi uy hiếp Hướng Minh rồi, còn dụ họ qua đây, rốt cuộc muốn cái gì.
Anh ấy nghĩ qua rất nhiều kết quả, nhưng không có một cái nào có thể đổi lên được, quả nhiên là lòng dạ rất sâu, người bình thường đoán không được.
Đối với vấn đề này, Hoắc Hải Phong cũng không thể lý giải lắm, cau mày lại lắc đầu: “Tạm thời không rõ, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chắc sẽ có thể biết được rồi.
Nói chung thì là với mục đích không tốt, tuy vẫn chưa biết rõ, nhưng anh tuyệt đối sẽ không bớt cảnh giác đầu.
Ngoài hang động, hai người bàn luận sôi sục ngất trời, không hiểu được tí nào rốt cuộc Trần Tuấn Tú muốn làm gì.
Phía trong hang động, lúc này Tô Hướng Minh đang bị bịt miệng lại, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Trần Tuấn Tú.
“Bố và cậu của mày đã qua đây rồi, mày thấy tao nói không sai chứ, ngày mai đảm bảo dẫn mày đổi một căn nhà to hơn thoải mái hơn.
Thằng nhóc, mày nói đứa bé không có bố sẽ bị ăn hiếp chứ?” Sau khi người ở phía ngoài tìm đến đây, thì Trần Tuấn Tú phát hiện ngay thời điểm đầu tiên rồi, phía sau càng lúc càng nhiều người, tiếng bước chân lộn xộn ồn ào khiến ông ta nằm cũng nằm xuống không được, dứt khoát ngồi tới trước mặt của Tô
Hướng Minh.
“Ư Ư, Ư Ư Ư, Ư Ư Ư Ư Ư Ư Ư Ư...
Miệng bị ông ta dùng một miếng khăn lớn bịt lại, phía ngoài khuôn mặt còn dùng băng keo quấn một vòng, chỉ có thể phát ra tiếng ư ư ư.
Ngay cả một cái chữ chuẩn cũng nói không ra được, nhưng thế này cũng không ảnh hưởng sự tức giận và chán ghét của Tô Hướng Minh đối với ông ta.
Một đôi mắt đỏ hoe, cậu bé cũng nghe thấy tiếng bước chân phía ngoài rồi, nhưng càng là như vậy, thì cậu bé càng sốt ruột, người bên ngoài nói không chừng hoàn toàn không biết người trong đây còn đang thức, còn đang trăm mưu ngàn kế tính toán họ!
Dưới tình trạng địch công khai ta âm thầm, cái giá đến cuối cùng cần phải trả mà bố còn muốn vẹn toàn không thương tổn cứu cậu bé ra ngoài, nói không chừng sẽ lớn như thế nào, đây là cậu bé luôn không muốn nhìn thấy! “Mày cũng cảm thấy sẽ bị ăn hiếp đúng không, nhưng mà là bố mày động tay với vợ của tao trước.
Trước đây không lâu còn xém chút giết chết tạo, con trai của tao bây giờ còn đang ở trong tù đấy, con gái cũng không nhận mặt tao rồi, mày nói tao có nên tìm bố mày trả thù không”
Giống như bị bệnh thần kinh vậy, Trần Tuấn Tú hồi hộp căng thẳng nhìn sang cửa hang động, cơ thể giật rút một cái bỗng lại xông qua bên Tô Hướng Minh, đôi tay nắm thật chặt bờ vai của cậu bé, vẻ mặt dữ tợn, hàm răng trắng xoá, có tiếng hì hục, giống như con quái thú muốn ăn người, há to miệng ra.
Càng là tới những lúc như thế này, Tô Hướng Minh ngược lại trở nên bình tĩnh, không có nói chuyện lãng phí tinh thần nữa, cũng không có nhìn bộ dạng của ông ta, cúi đầu xuống, giống như ngủ thiếp đi vậy, hoàn toàn không nhúc nhích.
Trần Tuấn Tú hù dọa cậu bé lặp đi lặp lại thời gian rất dài, thấy đứa bé một chút phản ứng cũng không có, tự cảm thấy không có ý nghĩa, cười gắn im hơi lặng tiếng đi về phía cửa hang động.
Hoắc Hải Phong không muốn rút dây động rừng, cỏ và cây mây dây leo ở cửa hang cũng không có kêu người dọn đi.
Thế này lại tiện cho Trần Tuấn Tú rồi, tìm một vị trí cần thận ẩn núp cơ thể của mình, lén lút ló đầu ra, quan sát đội hình và số người bây giờ của họ, để tiện cho việc chạy trốn sau đó.
Thời gian một đêm trôi qua rất nhanh, lại trôi qua rất chậm, lúc mặt trời phía chân trời dần dần mọc lên, Hoắc Hải Phong cũng mở đôi mắt ra, ánh nắng đỏ rực chiếu lên cành cây khô héo, đẹp tới khiến người ta thẫn thờ.
“Kêu mọi người chuẩn bị, dẫn chín mươi người rút xa hai mươi mét trước, phân chia ra, một khi Trần Tuấn Tú xuất hiện muốn chạy trốn, nhất định phải bắt ông ta lại! Sắp mùa đông rồi trời sáng trễ hơn, sau khi mặt trời mọc lên cũng đã bảy giờ mấy rồi.
Hoắc Hải Phong đứng dậy mở miệng thổi ra một hơi thở, sương mù màu trắng ngưng tụ lại giữa không trung, rất nhanh thì tan ra rồi, sáng sớm trên núi quả thật là lạnh đấy!
Cơ thể của Trần Bắc đứng thẳng tắp, gật đầu, xoay người bắt đầu bố trí chiến trường, Tô Kiến Định cũng đã đứng dậy rồi, nhìn cây mây vẫn là màu xanh lá ở trên cửa hang, đột nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ, trên núi hầu như đã không còn màu xanh lá rồi, dây mây này lại vẫn còn xanh? “Sao vậy, vẫn ổn chứ?” Biết rằng chân và lưng của anh ấy không khỏe, Hoắc Hải Phong theo bản năng nhìn qua chân của anh ấy, ngước mắt hỏi rằng “Vẫn ổn, chỉ là hơi lạnh, giải quyết sớm chút trở về sớm hơn thôi, Quỳnh Thy chắc là ở nhà đợi tới sốt ruột luôn rồi.”
Tuy hôm qua đã cho người đi về bảo bình an rồi, nhưng Tô Kiến Định không tin là em gái của anh ấy có thể ở nhà yên lòng.
“Đích thật, phải tốc chiến tốc thắng thôi.
Hôm qua hầu như cả đêm đều không có ngủ, trong đầu anh suy diễn vô số lần những tình trạng có thể sẽ xảy ra, nhưng hầu như không có phương án với kết quả hoàn mỹ, cách tốt nhất, chỉ có một con đường là lấy bản thân anh đi đổi thôi.
Nếu như đã chỉ còn một con đường này, chờ người ra đây trễ chút, với mình kêu người ra đây sớm chút thì có sự khác biệt gì chứ! “Chuẩn bị đi, năm phút sau tôi đi vào trước.
Vỗ bờ vai của Hoắc Hải Phong, Tô Kiến Định nhếch môi kéo căng bốn chi.
Cả đêm dựa vào trên thân cây, sáng sớm thức dậy cơ thể đều cứng đờ, may là còn có tấm thảm đắp, nếu không thì nói không chừng lạnh thế nào.
“Đợi lát vẫn là tôi đi vậy, Trần Tuấn Tú sẽ không muốn nhìn thấy anh đâu, mục đích của ông ta là tôi.” Nghiêng đầu nhìn sang Tô Kiến Định, hai người bốn mắt nhìn nhau, xem rõ toàn bộ cảm xúc dưới đáy mắt của đối phương.
Giằng co hết hai phút, Tô Kiến Định cuối cùng cũng than thở một tiếng, biết khuyên không được, anh ấy cũng không có định nói thêm, chỉ có thể vỗ bờ vai của anh: “Nếu như anh kiên trì, tôi sẽ không cản trở anh, nhưng anh phải nhớ lấy, trong mắt của Quỳnh Thy, trọng lượng của anh không nhẹ hơn so với Hướng Minh.
“Tôi biết, tôi sẽ chú ý an toàn, chờ tín hiệu của tôi, khoảnh khắc cần thiết bị thương cô gắng bảo toàn tính mạng cũng được.
Chuyến đi này cũng đồng nghĩa với việc
Hoắc Hải Phong cúi đầu xuống để Trần Tuấn Tú tuỳ ý chà đạp trên người của anh, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng không nói được.
"Bảo trọng, tôi sẽ chú ý động tĩnh mọi lúc" Vừa đang nói chuyện, thì thời gian đã tới rồi, Hoắc Hải Phong không có nói gì nữa, cũng không có chuẩn bị la hét ở bên ngoài, đưa bước chân đi vào phía trong.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...