Cửa bị người bên trong mở ra, một ông lão đứng trước cửa, mỉm cười nhìn người người đến.
Hai con người của Tô Kiến Định co rút lại, nhưng ngay sau đó khôi phục lại bình thường, anh ấy bình tĩnh nói: "Thuốc giải ở đâu?" "Cậu Tô vào trong rồi hẵng nói.
Chưa nhìn thấy chìa khóa thì không thể đưa thuốc giải cho cậu được." Ông lão nheo mắt rồi chậm rãi đi vào trong, ngồi trên ghế sô pha, thư thái nhìn mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát.
“Đồ ở trong này, trước tiên lấy thuốc ra cho tôi xem.
Tô Kiến Định cúi đầu bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm của mình, chậm rãi duỗi ra, một chiếc chìa khoá màu vàng lẳng lặng nằm trên lòng bàn tay, ánh vàng chói sáng như đang tỏa sáng.
“Nếu cậu Tô đã thẳng thắn như vậy, vậy tôi cũng không giấu diếm nữa, đợi lát nữa tôi sẽ đi lấy thuốc giải.” Nhìn một lượt, ông lão hài lòng gật đầu, đứng dậy đi về phòng, cũng không biết đang lục lọi gì bên trong.
Chỉ nghe thấy tiếng “loạt xoạt" như đang tìm thứ gì đó.
Chừng năm phút sau, ông lão tươi cười bước ra, trên tay còn cầm một ống chất lỏng, dưới ánh đèn trắng ánh lên một màu xanh mờ ảo, nhìn không giống thứ có thể để uống được.
Như biết Tô Kiến Định đang nghĩ gì, ông lão ngồi xuống, mỉm cười lắc ống chất lỏng trong tay: "Đây là thứ mà tôi đã tốn rất nhiều thời gian để tinh luyện được.
Cậu có thể lấy về thử nghiệm, dù sao ông già này vẫn ở chỗ này, không chạy đi đâu được.
Nếu không có tác dụng, cậu có thể quay trở lại đây.
Nhưng nếu có di chứng hay tác dụng phụ khác, tôi cũng có thể kịp thời hỗ trợ, dù sao thứ này chỉ có tôi mới có thể làm ra!" “Vậy thì cám ơn ông, ông mau đi nghỉ ngơi, tôi xin phép về trước.
Nhìn ông lão không giống như nói dối, tuy rằng trong lòng vẫn còn nghi hoặc, nhưng Tô Kiến Định vẫn nhận, cầm rất cẩn thận.
“Cậu Tô, Nguyên Hải đã bị bắt đi rồi.
Người đứng sau nó sẽ không bỏ qua cho các cậu, hiện giờ các cậu nên chuẩn bị sớm đi!” Ngày đó Ôn Hàng Dương mặt đầy máu mang Vũ Nguyên Hải đến tìm ông ta, ông ta vẫn còn nhớ rõ.
Vẻ hận thù cùng biểu cảm vặn vẹo kia, không cần nghĩ cũng biết nhất định sẽ quay lại báo thù.
Hơn nữa ngày đó ở khách sạn Hải Phòng bọn họ đánh Vũ Nguyễn Hải bị thương nặng như vậy, trừ người làm trong nhà, sợ là chẳng còn ai nhìn ra anh ta.
Dù sao thì người ta đã đối đãi tử tế với ông ta, nên nhắc nhở thì nhắc nhở.
"Chúng tôi sẽ chú ý.
Cảm ơn ông rất nhiều.
Ông mau đi nghỉ ngơi.
Hy vọng đây là lần cuối cùng tôi đến đây để gặp ông!" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Tô Kiến Định không quay đầu lại, nhấc chân rời khỏi bệnh viện u ám này, mím môi chạy về nhà.
Lúc này Tô Quỳnh Thy đã được đưa trở về, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Sắc mặt của cô đã tốt hơn rất nhiều so với lúc được cứu, hô hấp đã ổn định hơn, vết thương ở thắt lưng sau khi làm phẫu thuật, kiểm tra kỹ càng thì không có vấn đề gì, nhưng cơn sốt khiến bên trong cơ thể của cô suy yếu, cô cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.
Một đường mệt mỏi gấp gáp trở về, Tô Kiến Định nhìn thấy cô nên dần bình tĩnh hơn.
Anh ngồi trên đầu giường, quan sát một lúc mới chén thuốc đã sắc cho Hoắc Hải Phong: "Dương Minh Hạo đã đưa tôi chìa khóa.
Đây là thuốc của Quỳnh Thy.
Chờ lúc em ấy tỉnh lại, cậu nhớ cho em ấy uống.”
Lừa em ấy một thời gian dài như vậy, hiện tại đột nhiên lấy ra một loại thuốc giải rất hiệu quả muốn em ấy uống, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề.
Tô Kiến Định không muốn tham gia giải quyết vấn đề nan giải này, vì vậy anh ấy đơn giản trực tiếp quăng cho Hoắc Hải Phong.
Bình thuốc màu xanh nhạt trong tay giống như một củ khoai lang nóng bỏng tay khiến cho Hoắc Hải Phong có xúc động muốn quăng cho người khác.
Nhưng nghĩ đến tác dụng của nó, anh đành cầm lấy, lấy ra một cái hộp đựng rồi cất vào trong.
Một hồi trao đổi chìa khóa và một nửa thuốc giải, giờ cả hai đều đã chuẩn bị xong, bản tính trong lòng của Hoắc Hải Phong đã đi được hơn phân nửa.
Anh đuổi Tô Kiến Định ra khỏi phòng, còn mình thì nằm trên giường, nhằm mắt lại cẩn thận ôm lấy người phụ nữ của mình.
Đã gần một ngày không ngủ, hôm nay lại leo núi tiêu hao rất nhiều thể lực, cho dù mạnh mẽ như Hoắc Hải Phong cũng không thể chịu được nữa, cũng không mất bao lâu anh đã chìm vào giấc ngủ.
Quỳnh Thy tỉnh dậy sau tiếng hít thở đều đặn của Hoắc Hải Phong.
Đèn ngủ bên cạnh giường chiếu sáng, trong phòng cũng không quá tối.
Ánh sáng ấm áp chiếu thẳng vào khuôn mặt của Hoắc Hải Phong, cô ngước lên đã thấy bộ râu xồm xàm như đã mấy ngày không cao vậy.
Quỳnh Thy cẩn thận cọ cọ vào lồng ngực anh, hít hà vài cái rồi bật cười.
Mặc dù vết thương ở thắt lưng vẫn còn đau khủng khiếp, đầu óc vẫn còn choáng váng, nhưng điều đó không ngăn được tâm trạng vui vẻ của cô.
Cứ tưởng tượng lúc tỉnh dậy vẫn phải đối mặt với cái lạnh thấu xương, nhưng không ngờ Hải Phong của cô lại tìm thấy cô sớm như vậy.
Thật tuyệt khi thức dậy trên chiếc giường ấm áp, đặc biệt là trong vòng tay của anh.
Vậy nên cô nhịn không được tham lam lưu luyến cảm giác này.
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Có lẽ do đã quá mệt mỏi, động tác của Quỳnh Thy lớn như thế mà anh vẫn không tỉnh lại.
Cảm giác thắt lưng đau nhói lên, mồ hội trên trán cô nhanh thấm ướt một mảng lưng, áo cũng đã ướt đẫm.
Nghĩ đến việc cứu mình cũng không phải chuyện đơn giản, Tô Quỳnh Thy không muốn đánh thức Hoắc Hải
Phong, nhịn đau nhắm mắt dựa vào người anh.
Nghĩ tới chuyện lúc trước hai người cùng một chỗ ngọt ngào, cô cố nhịn đau thôi miên mình đi vào giấc ngủ.
Quãng thời gian lúc nửa đêm giống như được chia thành nhiều phần, rõ ràng cảm thấy đã trôi qua rất lâu, nhưng nhìn thì chỉ mới hơn hai phút đồng hồ.
Rốt cuộc khi trời tờ mờ sáng, Tô Quỳnh Thy cuối cùng cũng mê man ngủ.
Cả người cô giống như mới ngoi lên khỏi mặt nước, quần áo ướt nhẹp dính hết vào người, trên trán còn dính một vài sợi tóc, trông rất đáng thương.
Hiếm khi có được một giấc ngủ ngon, Hoắc Hải Phong mở mắt ra vẫn còn hơi mơ màng, nhất thời không nhận ra mình đang ở đâu.
Chớp mắt vài cái, mới chậm rãi nhớ lại chuyện ngày hôm qua.
Anh vội vàng quay đầu cẩn thận lay Tô Quỳnh Thy đang cuộn tròn nằm bên cạnh mình, vỗ nhẹ vào lưng cô để cô nằm xuống.
Lúc này anh mới nhận ra quần áo trên người cô đã ướt đẫm rồi, còn vết thương ở thắt lưng hình như bị hở ra.
Trên băng gạc thấm đẫm màu đỏ, ga giường cũng in một mảnh đỏ.
Sắc mặt cô còn xấu hơn lúc mới được cứu về từ trên núi.
Hoắc Hải Phong không màng thay quần áo, vội xỏ dép chạy ra ngoài.
Hốt hoảng kéo bác sĩ ra khỏi giường, vội vàng vác ông ta trở về phòng.
Bộ dạng không giống như tìm bác sĩ, mà giống như muốn lấy mạng người vậy.
Đáng thương cho vị bác sĩ gần năm mươi tuổi lại bị một người người đàn ông 30 tuổi vác trên vai, rất chật vật.
"Bác sĩ, ông mau xem vết thương trên thắt lưng của vợ tôi sao vẫn chảy máu vậy?"
Rõ ràng lúc trước cô ấy đã được xử lý ổn thỏa rồi, nhưng không ngờ lại xảy ra vấn đề.
Nhìn đường rách của miệng vết thương, trừ khi nửa đêm Quỳnh Thy nhảy nhót trên giường, nếu không thì làm sao có thể rách được.
Nhưng rõ ràng ban đêm anh hoàn toàn không nghe thấy hay cảm nhận được tiếng động nào từ cô.
Chẳng lẽ là do...
Như nghĩ tới điều gì, Hoắc Hải Phong mím chặt môi, nhìn chằm chằm động tác của bác sĩ
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...