“Hoắc Hải Phong, còn chưa rõ đó có phải là Tô Quỳnh Thy không! Không ai trong chúng ta tận mắt nhìn thấy Tô Quỳnh Thy bị đưa đến đây, tôi không tin được chỉ với chút máu này!”
Lê Quốc Nam nghiến răng, giữ chặt hàm của Hoắc Hải Phong, nắm lấy cánh tay kéo anh lên khỏi mặt đất.
Vừa nói như vậy, Hoắc Hải Phong cũng đột nhiên nghĩ tới.
Chỉ thấy một ít vết máu mà thôi, mọi chuyện còn chưa chắc chắn, tất cả vẫn còn có hi vọng.
“Tôi luôn cảm thấy anh có thể bảo vệ Tô Quỳnh Thy tốt nên tôi mới an tâm đi Mỹ.
Một lần đi liền đi hết năm năm, vì làm việc trong phòng thí nghiệm, không có tin tức nào có thể truyền ra ngoài.
Tôi vốn dĩ không muốn.
Khi đó tình huống nhà họ Tô không tốt, Tô Kiến Định hôn mê, Tô Quỳnh Thy lại còn nhỏ nhưng tôi nghĩ Hải Phòng có cậu cả nhà họ Hoắc là anh chống đỡ, Tô Quỳnh Thy có thể đợi đến khi tôi quay lại.”
Giọng nói Lê Quốc Nam nặng nề, ngồi ở mép vách núi nhìn sóng biển xa xa, trong lòng hối hận giống như thủy triều tràn ngập.
“… Là tôi không chăm sóc cô ấy tốt” Lúc xảy ra chuyện, anh ta vẫn đang ở nước ngoài và hoàn toàn không nhận được tin tức gì, sau đó anh ta lại bị ông cụ Chánh lừa gạt, phiêu bạt bên ngoài một năm mới trở về Hải Phòng.
Lúc mới trở về, cả người anh ta giống như phát điên.
Lúc đó cũng như bây giờ, anh ta gần như tìm kiếm toàn bộ Hải Phòng mới tìm được Tô Quỳnh Thy trong “Thiên Đường”.
Lúc đó cô đã thay đổi rất nhiều, anh ta suýt đã không nhận ra.
Dù anh ta đã cố gắng hết sức để bù đắp trong bốn năm, nhưng giữa hai người vẫn có khoảng cách, cho đến cuối cùng dù hai người ở chung một nhà nhưng cũng chẳng thể nói được vài lời.
“Lần này trở về, vốn dĩ tôi chỉ muốn đưa Tô Kiến Định đi.
Tôi đã nghĩ nhiều năm tình cảm như vậy, Tô Quỳnh Thy sẽ không đến mức quá tệ nhưng không ngờ tôi thực sự nhìn thấy Tô Quỳnh Thy lần đầu ở trong “Thiên Đường”.
Hoắc Hải Phong, anh không cảm thấy đau lòng sao?”
Trên mặt Lê Quốc Nam lộ ra vẻ khinh thường, dường như anh ta biết được Hoắc Hải Phong đang nghĩ gì trong lòng, vì thế mở miệng xát muối lên nơi đau nhất của anh.
..’ Hoắc Hải Phong không có gì để nói.
Mẫu máu vừa được cảnh sát lấy lại để đối chiếu, tâm trạng của cả hai tốt hơn so với lúc mới bắt đầu.
Năm nhà họ Tô đã xảy ra chuyện gì và tại sao toàn bộ Hải Phòng không có một ai ra tay giúp đỡ.
Nhà họ Tô như một con quái vật khổng lồ vậy mà tất cả công ty đều nối nhau đóng cửa chỉ trong một đêm, thậm chí còn mang một món nợ lớn bên ngoài.
Sau khi trở về nước để tìm Tô Quỳnh Thy, Hoắc Hải Phong bắt đầu điều tra, suốt bốn năm vẫn không tìm ra manh mối.
Hoắc Hải Phong nhướng mày, ngón tay dài nhẹ nhàng sờ soạng cổ tay áo: ‘Lê Quốc Nam” “Cái gì?” Theo bản năng quay đầu đáp lại.
“Anh thực sự không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lê Quốc Nam: “..: Nếu anh ta biết sao còn đi nước ngoài năm năm chỉ vì tìm cách chữa bệnh cho Tô Kiến Định.
Vốn dĩ anh ta là bác sĩ, chỉ có thể chữa bệnh cứu người, đối với chuyện phức tạp như vậy, anh ta không có ý kiến gì ngoại trừ cổ vũ ở bên.
Nói cách khác, anh ta chỉ có thể cố gắng tìm cách đánh thức Tô Kiến Định, nếu không có tìm ra sự thật anh ta cũng chẳng có ích lợi gì.
Đối với những loại chuyện này, anh ta còn không có ích gì bằng Tô Quỳnh Thy.
Biết rằng không thể lấy được tin tức của Lê Quốc Nam, Hoắc Hải Phong bình tĩnh trở lại, ngồi dưới đất lấy điện thoại di động ra.
Vì không có bằng chứng thuyết phục nào để chứng minh Tô Quỳnh Thy ở nơi này, nên những nơi chưa tìm đều cần phải cho người đến tìm một lần.
Lâm Tiến Quân đã đi theo đến đồn cảnh sát khi lấy mẫu máu đối chiếu.
Hoắc Hải Phong trầm giọng nói, giọng điệu bình tĩnh, vẻ mặt lãnh đạm như cũ, không có chút nào giống như vừa quỳ xuống khóc.
“Phạm vi tìm kiếm được mở rộng hơn một chút.
Tôi sẽ quay lại bệnh viện để kiểm tra giám sát.
Sau khi anh sắp xếp xong thì tìm xem có thể tìm thấy giám sát ở gần đó hay không.
Chúng ta cũng cần điều tra rõ chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Tô Quỳnh Thy chưa tìm thấy, còn rất nhiều việc đang chờ hai người họ giải quyết.
Hoắc Hải Phong nghiêng đầu nghe Lê Quốc Nam nói, cũng không có phản bác, chỉ là gật đầu đứng dậy đi ra ngoài.
Cả người bụi bẩn anh cũng không rảnh quan tâm, người vốn có tính sạch sẽ giờ phút này dường như không để ý chút nào, nhanh chóng lên xe rời đi.
Cách đó không xa là khách sạn Hải Phòng, nơi này chỉ là nhà kho tạm thời, thường để những thứ không dùng đến trong khách sạn.
Những khách sạn như vậy thường sẽ có camera.
“Anh ngốc ở đó làm gì?” Lê Quốc Nam nhìn thấy Hoắc Hải Phong đã sắp đi khuất: “Đi đi, mau đưa tôi đến bệnh viện trước” Người của nhà họ Lê không dùng được, lúc này phải dựa vào người khác làm Lê Quốc Nam có chút bực dọc.
Vệ sĩ được Hoắc Hải Phong điều động đến hỗ trợ Lê Quốc Nam, anh ta nghe theo mệnh lệnh, vội vàng lên xe chạy tới bệnh viện.
Trước khi đi, Lê Quốc Nam lo lắng nhìn ra biển, anh ta cảm thấy có điều gì đó Tồi tệ sắp xảy ra.
Anh ta nghiến răng, ép mình lọc hết những suy nghĩ trong đầu, cùng vệ sĩ lên xe: “Sau khi đến bệnh viện, tôi sẽ đến bệnh viện kiểm tra giám sát nội bộ, anh đi khu vực xung quanh kiểm tra giám sát gần đó, đặc biệt phải kiểm tra các khu vực xung quanh bệnh viện cẩn thận hơn một chút.
Anh không cần phải tìm kiếm một người cụ thể, mọi hành vi đáng ngờ đều phải báo cáo lại”
Giám sát trong bệnh viện có thể bị người cố ý xóa mất nhưng giám sát ở các cửa hàng xung quanh không thể xóa cùng một lúc.
Sẽ luôn có một vài con cá lọt qua lưới, chờ anh ta tìm thấy chúng.
Một đám người đang tìm kiếm náo nhiệt, nhưng tại nhà cũ của nhà họ Hoắc, ông cụ Chánh tức giận sắp bốc khói.
Đã gần một ngày, tuy biết Hoắc Hải Phong vẫn ở Hải Phòng nhưng không thể nào tìm được.
Sau vài lần bỏ lỡ, sự kiên nhẫn của ông cụ Chánh đã cạn kiệt.
“Ông nội Chánh” Trần Mộc Châu không đi cùng người nhà họ Trần mà ở nhà họ Hoắc, giờ cô ta đã chuyển đồ vào biệt thự của nhà họ Hoắc rồi: “Hải Phong chắc là có chuyện quan trọng mà thôi, ông đừng lo lắng!”
“Chỉ có cháu tốt bụng không so đo với nó.’”
Hai mắt Trân Mộc Châu lóe sáng, cô ta tiến lên hai bước đi tới bên cạnh ông cụ Chánh: “Hải Phong là người giữ chữ tín, ông cũng nền tin anh ấy.
Có lẽ lần này thật sự có chuyện rất quan trọng nên mới trì hoãn.’
Cô ta dừng lại, nhướng mày cười: “Cháu trai ông là người thế nào chẳng lẽ ông còn không biết sao.
Ông nội Chánh, cháu sẽ đợi anh Hải Phong! ”
“Ông biết cháu là người tốt mà, Trần Mộc Châu, tên nhóc thối Hoắc Hải Phong kia không biết đã tu mấy đời mới đổi được một người vợ hiểu ý và chu đáo như cháu”
Ông cụ Chánh thở dài, đôi mắt đục ngầu lộ ra cảm xúc khác nhau, nói tiếp: “Nếu như sau này Hải Phong bắt nạt cháu, cháu nhất định phải nói cho ông nội biết, ông nội sẽ làm chỗ dựa cho cháu!”
Vẻ mặt Trần Mộc Châu ngượng ngùng, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, khẽ cong ngón tay: “Ông nội đối với cháu tốt, cháu biết.
Sau này Hải Phong nhất định sẽ hiểu được sự nhọc lòng của ông, bây giờ anh ấy không chấp nhận cháu cũng không sao.”
Cô ta thuận thế buông tay ông cụ Chánh, đứng dậy nhìn về phía xa xăm: “Ông ơi, cháu và anh Hải Phong sau này nhất định sẽ hạnh phúc.
Dù sao thì giữa hai chúng ta cũng không có trở ngại nào cả.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...