Sửng sốt một chút, người phía sau cũng chưa đuổi kịp, Tô Quỳnh Thy chạy thẳng đến khách sạn nghỉ dưỡng cách đó không xa nhưng trong bụng lại không cố gắng, qua một hồi vận động cuối cùng vấn bị ảnh hưởng.
Mặc dù hiện tại không chảy máu nhưng vẫn cản trở tốc độ chạy của cô.
Trần Mộc Châu không ngờ Tô Quỳnh Thy còn có thể trốn ra ngoài, vốn định tự mình ra tay nhưng bây giờ xem ra đã không còn cơ hội.
Ngoài cửa kho, lúc này Đinh Tiến Đạt đang ung dung dựa vào cạnh cửa, trong miệng ngậm nhánh cỏ không biết lấy từ đâu ra, ý cười trên mặt không giảm, hiển nhiên tâm tình rất tốt.
“Trời sẽ rạng sáng ngay.
Trước khi kết hôn phải giết người phụ nữ đó.
Sau đó ném nó xuống biển, chỉ cần có một ít máu chảy ra… Đây là nơi tôi đặc biệt lựa chọn, là nơi có nhiều cá mập nhất”
Trần Mộc Châu vuốt ve những đường nét không đồng đều trên thanh gỗ, nhìn Đinh Tiến Đạt, cười rạng rỡ như gió xuân: “Hôm nay là hôn lễ của tôi, hãy để Tô Quỳnh Thy làm tế phẩm cho cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn của †ôi sau này!”
Hạnh phúc mỹ mãn? Đinh Tiến Đạt nhổ cây cỏ trong miệng ra, nụ cười trên mặt cứng đờ, cảnh giác nheo mắt lại, ánh mắt nhìn cô ta như đang nhìn ác ma vậy.
Ngay cả Đinh Tiến Đạt cả năm đều làm những chuyện này cũng không nhịn được rùng mình, người phụ nữ trước mặt thật đáng sợ.
“Đừng lo lắng, bảo đảm xử lý sạch sẽ, tôi sẽ kéo người về kho giải quyết” Không dám xem nhẹ, dù sao Tô Quỳnh Thy cũng từng là người phụ nữ của Hoắc Hải Phong, hơn nữa còn mang thai con của anh ta.
Một khi để người phụ nữ này còn sống trở về, không chỉ riêng Trần Mộc Châu mà ngay cả anh ta cũng không thể trốn thoát.
Khi trời vừa rạng sáng, Hoắc Hải Phong đã bị ông cụ Chánh kéo đến từ đường thắp hương.
Quản gia thay một bộ lễ phục màu đen, đứng cung kính ở phía sau giống như một quý tộc thời xưa.
“Cậu chủ, ông chủ mời cậu vào trong.
Vẻ mặt của Hoắc Hải Phong trở nên lạnh lùng, anh đã không đến từ đường này gần năm năm, đôi tay đút trong túi quần đứng yên không động.
Mặc dù cửa lớn đã mở nhưng bên trong từ đường vẫn tối om, thậm chí khi gió nhẹ thổi tới còn có cảm giác lạnh buốt thấu xương.
Cách nhau một khoảng cách, còn có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ của ông cụ Chánh bên trong.
Giằng co mười phút.
Bóng người bên trong lay động, dường như chuẩn bị bước ra.
Lần trước từ biệt, mặc dù bọn họ đều sống ở nhà cũ nhưng vì Hoắc Hải Phong cố tình tránh né mà đã gân mười ngày anh không gặp ông cụ Chánh, anh vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng như thường.
Giọng nói trâm thấp xuyên qua khoảng không, đầy vẻ bất mãn: “Tự mình vào, hay muốn ông cho người trói cháu mang vào?”
Từ đường nồng nặc mùi hương đèn nến lướt qua chóp mũi, Hoắc Hải Phong theo phản xạ có điều kiện nhấc chân muốn đi nhưng lại cau mày như có điều suy nghĩ, cuối cùng kìm bước chân lại, chậm rãi đi vào trong.
Khi anh còn bé thường xuyên đến thăm nơi này, khi còn bé nghịch ngợm bị phạt quỳ ở từ đường, không cho ăn cơm một ngày là chuyện thường.
Lúc đó sẽ luôn có một cô gái nhỏ cảm thấy đau lòng mà trộm đủ loại đồ ăn vặt, bí mật mang đến cho anh ăn.
Hiện tại nghĩ đến những thứ này, giống như đã trải qua mấy đời rồi vậy.
Cho nên mặc dù từ đường không phải là nơi tốt đẹp trong lòng anh nhưng lại tràn đầy ký ức ấm áp.
“Ngày hôm nay mở từ đường chủ yếu là để báo với ông bà tổ tiên, Hoắc Hải Phong kết hôn chứng tỏ cháu đã là người có thể tự mình gánh vác một phía.
Sau này làm việc càng phải cẩn trọng hơn, phát triển sự nghiệp nhà họ Hoắc chúng ta…”
Hai mắt không có cảm xúc đi theo phía sau ông cụ Chánh, loại chuyện này từ mười mấy tuổi anh đã rất thành thạo, bản lĩnh vui giận không lộ cũng luyện đến mức vô cùng hoàn hảo.
Ông cụ nhà họ Hoắc là người có tính tình hoài cổ, những thứ như từ đường này cũng đều do một tay ông ta dựng lên.
Bên ngoài trời dân sáng, đến khi mặt trời hoàn toàn chiếu rọi lên người, Hoắc Hải Phong mới có thể bước ra khỏi cửa từ đường.
Bước chân hơi dịch, vừa định rời đi, điện thoại di động “Ding Ding ‘ vang lên không đúng lúc.
Đó là một số điện thoại xa lạ.
Hoắc Hải Phong cau mày lại, người biết số điện thoại riêng của anh rất ít, lúc này có thể gọi cho anh lại càng không có mấy người.
Trong lòng anh đang phiền muộn, tưởng gọi đến đùa giỡn nên không hề nghĩ ngợi mà từ chối, thuận tiện kéo vào danh sách đen.
Điện thoại bị cúp, nước mắt Tô Quỳnh Thy lập tức rơi xuống.
Cô đã chạy vòng quanh nhà kho này một lần, không tìm ra bất kỳ thứ gì hay người nào có thể cầu cứu.
Cô liều mạng, cuối cùng cướp được điện thoại di động trên tay cậu bé thoạt nhìn có vẻ gây yếu.
Lúc cô lo lắng đến mức run rẩy, trong đầu chỉ còn lại một mình Hoắc Hải Phong.
Cô không hề nghĩ ngợi gọi điện cho anh, lòng tràn đầy hi vọng anh có thể nhấc máy.
Quả nhiên hi vọng lớn bao nhiêu, thất vọng cũng lớn bấy nhiêu.
Sau khi âm thanh cuộc gọi bị ngắt vang lên, Tô Quỳnh Thy đột nhiên cảm thấy mình như bị hút vào bóng tối vô tận, nguồn sáng duy nhất có thể cứu được cô đã bị mạnh mẽ cắt đứt.
Khi cô muốn gọi cuộc thứ hai, bóng đen phía sau bỗng nhiên phủ xuống.
Thân hình Tô Quỳnh Thy ở trước mặt Đinh Tiến Đạt, dù có giãy giụa thế nào cũng vô dụng.
“Anh là ai, thả tôi ra!” Nước mắt chảy dài trên mặt, cho dù chật vật cũng không muốn từ bỏ hi vọng.
“Tôi là ai, tôi là người đưa cô lên thiên đường.
Cô Mộc Châu bây giờ còn đang bận kết hôn, chuyện thú vị này liền giao cho tôi làm” Anh ta kéo Tô Quỳnh Thy trở lại nhà kho, bàn tay to thô ráp của Đinh Tiến Đạt lướt trên má cô, một đường màu đỏ xuất hiện.
“Chậc chậc chậc!” Nhếch khóe miệng, Đinh Tiến Đạt nhìn người phụ nữ trước mặt vẫn tương đối vừa lòng: “Không hổ là cô chủ nhà họ Tô, nhìn gương mặt này xem, thật mềm mịn nha.
Tuy không biết cô đã bị tên họ Hoắc chơi bao nhiêu lần nhưng chỉ cần cô biểu hiện tốt làm tôi hài lòng, nói không chừng tâm trạng tôi tốt sẽ giúp cô sắp xếp một cách chết thoải mái hơn.
Phụ nữ bán hoa anh ta đã chơi nhiều nhưng chưa từng thử qua loại tiểu thư nhà giàu này.
Dù sao cô cũng là người sắp chết rồi, thỏa mãn nguyện vọng của mình, cũng xem như là một ngày hành thiện.
Đinh Tiến Đạt người này cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm là tương đối háo sắc, vừa nhìn thấy mỹ nữ thì không đi nổi.
Ánh mắt của những người đàn ông xung quanh càng lúc càng trở nên càn rỡ, Tô Quỳnh Thy biết chính xác ý nghĩa của đôi mắt này là gì.
Tay trái gân như trật khớp không thể cử động được, phần còn lại của tay phải cũng đầy vết thương.
Ngoại trừ bụng được bảo vệ tương đối tốt, máu rỉ ra từ những vết thương khắp người cô gần như nhuộm đỏ cả mặt đất.
Nỗi đau rỉ rả liên tục nhắc nhở cô phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
.
ngôn tình sủng
Tô Quỳnh Thy nhìn quanh một lần, cách có thể nghĩ ra đều đã nghĩ, giờ thật sự gần như không thể tìm ra lối thoát, bị bức tới đường cùng.
Trái tim không khỏi chìm xuống, Tô Quỳnh Thy chật vật bò dậy, lảo đảo chạy về phía trước.
Người đàn ông không đuổi theo ngay, giống như mèo vờn chuột, không ngừng để cô sinh ra hi vọng, sau đó lại bóp chết hi vọng của cô.
Sau ba năm lần, Tô Quỳnh Thy đứng sau xe lăn nhìn về phía biển cách đó không xa, hai mắt đỏ bừng, ánh mắt mang theo quyết đoán.
Dùng tay phải dùng hết chút sức lực cuối cùng, cô thô bạo đẩy xe lăn chặn bước chân của người đuổi tới.
Từng đợt gió xốc vạt áo tung bay, giống như một chú én nhỏ, cô vút mình nhảy xuống biển khơi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...