“Bỗng dưng cảm thấy Hải Phong của chúng ta rất đẹp trai, nhìn bao nhiêu cũng không đủ” Rời đi vốn không phải ý định của cô, thế nhưng có quá nhiều chuyện dù không tình nguyện như vẫn phải làm.
Có nhiều lúc, không phải cứ muốn là được.
Cô chỉ có thể nhân dịp thời gian của mình vẫn nằm trong sự khống chế của mình để làm một số chuyện sau này không thể làm được nữa.
“Mới có một đêm thôi, anh không ngờ Quỳnh Thy của mình lại biết dỗ ngọt người khác như vậy đấy.” Hoắc Hải Phong loay hoay một chút, động đậy đôi chân hơi tê, đẩy chiếc bàn đặt ngang giường ra.
Trong lúc Tô Quỳnh Thy đang nói chuyện, anh đã cất đồ trong tay mình đi, không nhìn đến nó nữa, sau đó anh lại hơi nhíu mày lại, sự tức giận trong lòng cũng đã tiêu tan hất.
Tô Quỳnh Thy rời khỏi giường, chậm rãi đi tới ngồi bên cạnh giường anh, nhẹ nhàng giật ống tay áo Hoắc Hải Phong, nhẹ nhàng nói: “Hải Phong.”
“Sao vậy? Có gì không hiểu sao?”
Nghe thấy Tô Quỳnh Thy kêu tên mình, vẻ mặt Hoắc Hải Phong càng dịu dàng hơn, không biết cô muốn làm cái gì, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của cô hơi nhăn lại, khiến anh thấy buồn cười.
Tô Quỳnh Thy thấy Hoắc Hải Phong dường như không phát hiện ra điều gì cả, cô đảo mắt một cái, hàm răng nhẹ nhàng đưa ra cắn môi dưới, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay khoác lên eo Hoắc Hải Phong.
Hai tay cô ôm chặt lấy eo anh, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười đến gần mặt anh, bởi vì cảm xúc của cô đã được ấp ủ một lát, cho nên mũi cô đỏ rực lên, đôi lông mi dài và cong vểnh lên hơi rung động nhìn thẳng vào anh, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Sợ là nếu cô muốn mạng sống của anh, thì Hoắc Hải Phong cũng chẳng ngần ngại mà lấy ra cho cô.
“Quỳnh Thy muốn cái gì? Hay là muốn đi đâu đó? Chỉ cần anh xác định được nơi đó có an toàn cho em không xong thì anh sẽ không can thiệp vào nữa”
Nói chung là anh cũng biết dáng vẻ này của cô có liên quan đến tmc, Hoắc Hải Phong biết là mình không ngăn được, chỉ hi vọng khi cô gái nhỏ này làm gì đó, thì ít nhất cũng hãy gọi điện nói cho anh một tiếng, để anh không cần nơm nớp lo sợ.
Đôi mắt phượng đen nhánh của Hoắc Hải Phong nhìn chằm chằm cô gái nhỏ yêu kiều đột nhiên rơi vào tâm mắt mình, trái tim mềm nhữn ra.
Anh cầm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn vòng trên eo mình, nhẹ nhàng xoa bóp, thở dài.
Tô Quỳnh Thy cười hi hi đáp: “Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là em muốn ra ngoài một lần, chưa biết ngày về.
Cụ thể là đi làm gì chắc anh cũng đoán được, em nói thật với anh là vì muốn anh không ngăn cản em.
Anh nên biết là chuyện này dù thế nào đi chăng nữa thì em cũng sẽ làm hết, mà cũng chỉ có em mới có thể làm được”
Không nói đến việc Lê Quốc Nam có ơn với cô, thì chỉ với tình cảm chơi với nhau từ nhỏ tới bây giờ, cô cũng không thể thấy chết không cứu được.
Cô nói rõ chuyện này ra, cũng chỉ vì chút hi vọng còn sót lại với Hoắc Hải Phong mà thôi, hi vọng anh có thể hiểu cho cô, có thể giúp đỡ cô, càng hi vọng anh sẽ chờ cô trở về…
Gương mặt Hoắc Hải Phong lập tức tối sâm xuống, hai con mắt đẹp như ngọc đen kịt, nét mặt bình tính nhìn cô: “Quỳnh Thy, anh sẽ không để cho em đi.
Nếu như em thật sự muốn đi, thì anh sẽ sắp xếp cho người đi theo em, an nguy của em mới là điều quan trọng nhất với anh”
“Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, huống hồ người này lại còn là anh Nam.
Hải Phong, em không thể không đi được.
Cho dù bây giờ anh có không cho thì em cũng có cách chạy đi, không bằng anh cứ ngoan ngoãn ở lại bệnh viện chữa trị đi, chờ em trở về.”
Tô Quỳnh Thy hừ hừ hai tiếng, biết chuyện mình làm không đường hoàng, cho nên không tức giận với anh, tựa lên người anh làm nũng.
Vẻ mặt Hoắc Hải Phong càng lạnh nhạt hơn, vừa xoa xoa bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Tô Quỳnh Thy, vừa hững hờ nói: “Lê Quốc Nam ở trong lòng em có vẻ rất quan trọng, quan trọng hơn anh, thậm chí còn quan trọng hơn cả an nguy của em à?”
“Đương nhiên là không thể bằng Hải Phong của em rồi, thế nhưng có ơn mà không báo thì em sợ sau này sẽ sống không được yên ổn.
Anh Nam có ơn rất lớn với em, nói hơi nặng một chút thì anh ấy có ơn giúp em sống lại.
Em đã từng phải trơ mắt nhìn anh ấy chết hụt một lần rồi.
Lần này, bất kể thế nào thì cũng sẽ động chạm tới mạng sống của chính em, nên em muốn cứu anh ấy ra” Tô Quỳnh Thy nghe vậy, muốn rút tay mình ra, không cho anh cầm nữa.
Hoắc Hải Phong thấy thế, hơi thả lỏng tay ra, để đôi bàn tay nhỏ bé của cô thoát ra khỏi tay mình, anh cũng không cầm lại, ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt sâu xa không rõ cảm xúc: “Đợi Tô Kiến Định trở về, em muốn đi anh cũng không cản.
Chỉ là, Quỳnh Thy, làm gì cũng nên nghĩ cho bản thân, nghĩ đến cả gia đình mình nữa, anh và Hướng Minh ở nhà chờ em về”
Tô Quỳnh Thy khựng lại, lại nắm lại tay anh, nhưng dường như cảm thấy chưa đủ, cô dứt khoát trèo lên giường anh, kéo chăn lên chui vào lòng anh nằm.
“Hải Phong giúp em xoa tay đi, trời hơi lạnh rồi, quả nhiên là mùa hè qua rồi, mùa đông sắp tới”
Hoắc Hải Phong cười lạnh một tiếng, cuối cùng vẫn không đành lòng để cô bị lạnh, vẻ mặt bất đắc dĩ, sau đó cẩn thận ôm lấy hai cái tay nhỏ của cô, nói: “Lần sau không được tự mình quyết định việc gì cả, không được lấy mạng mình ra đùa.
Anh chỉ hi vọng em có thể vui vẻ cả đời dưới sự bảo hộ của anh.
Tô Quỳnh Thy phải nhớ kĩ một điều, anh vẫn luôn ở đây..” Hoắc Hải Phong sâu xa nhìn cô một cái.
“Biết, biết.
Không phải là em đang thương lượng với anh đây sao? Sau này có chuyện gì nhất định em sẽ nói chuyện với anh hoặc là anh trai đầu tiên, yên tâm đi! Em cam đoan lần sau sẽ không…” Sợ là lần này cô lại phải nuốt lời.
Thời gian trôi qua không đợi ai, Hải Phong, em chỉ sợ là mình sẽ không gặp được anh trai nữa, em chỉ hi vọng anh sẽ tha thứ cho em.
Đến khi nào em trở về rồi, em nhất định sẽ tự mình nhận lỗi với anh!
“Không cho phép lá mặt lá trái.’ Hoắc Hải Phong thấy Tô Quỳnh Thy tùy tiện gật đầu bèn gõ lên đầu cô một cái.
Tô Quỳnh Thy lại gật đầu, hai tay ôm lấy cổ anh, hiếm khi chủ động tới gần, để lại một cái hôn nhẹ lên môi anh.
Lúc này vẻ mặt Hoắc Hải Phong mới hòa hoãn lại một chút, ôm cô gái nhỏ mềm mại ngọt ngào trong lòng, chỉ có thể âm thầm than thở.
“Đúng rồi, mấy ngày nay để Hướng Minh đến chỗ anh để anh chăm sóc đi, em chuẩn bị đến TQT thị sát.
Em bận đến tận đêm, nên tạm thời không thể đến bệnh viện được.
Để em đi rèn luyện một thời gian đã, xong có ra khỏi Sunrise để làm việc thì cũng không có vấn đề gì!” Dựa vào ngực Hoắc Hải Phong, Tô Quỳnh Thy nheo mắt, trên mặt chỉ còn vẻ dễ chịu, uể oải nhìn anh cười một cái.
“Những chuyện này em cứ tự sắp xếp là được, em có tự do của em, anh sẽ không can thiệp.” Hoắc Hải Phong vuốt ve mái tóc óng ả của cô, nói.
“Hải Phong, em vừa mới về được mấy tháng mà lại có cảm giác như đã qua một năm.
Anh nói xem nếu như không phát sinh những chuyện như thế này, thì có phải bây giờ chúng ta cũng đã kết hôn rồi không.
Có phải là, em cũng sẽ có một người chị dâu rồi không?” Tô Quỳnh Thy ngửa đầu nhìn anh.
“Tất cả đều là lỗi của anh, nếu năm đó anh không…”
“Hải Phong, nói đến mấy chuyện này em lại hơi xúc động.
Cho đến bây giờ anh trai em vẫn lẻ loi một mình, bên cạnh không có ai bầu bạn.
Trước kia trong nhà có em, có Hướng Minh và anh Nam, cho nên cũng thấy bình thường.
Nhưng mà, chúng ta luôn có lúc phải tách nhau ra, nên sau này trong nhà chỉ còn lại một mình anh trai em, em chỉ không an lòng về anh ấy mà thôi, anh đừng suy nghĩ nhiều “
Tô Quỳnh Thy đưa tay che miệng Hoắc Hải Phong lại, ôm chặt lấy anh.
Trước kia cô từng oán giận anh, nhưng thời gian trôi qua rồi, cô cũng đã nghĩ thông, đến bây giờ đã không còn cảm thấy phức tạp như trước nữa rồi.
Truyện mới cập nhật
“Đợi đến khi tất cả mọi chuyện được giải quyết xong rồi thì chúng ta ra ngoài chơi được không?” Anh đã chán ngấy cái cảnh lục đục với nhau này từ lâu rồi.
Khi còn bé đến giờ anh vẫn chưa được hưởng cảm giác mỹ mãn trong cuộc sống, cuối cùng đến bây giờ anh cũng được như ý một lần.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...