“Nói” Suy nghĩ cả một buổi chiều cũng không tìm được một cách nào thích hợp, dùng mắt thường để nhìn thôi cũng có thể nhận ra Trần Tuấn Tú trông đã già đi mấy tuổi.
Tóc cũng đã bạc đi một phần rồi, cả người u ám trông càng thêm quỷ quyệt.
“Cổ đông của tập đoàn Phước Sơn không rõ là đã nhận được tin tức ở đâu mà biết được nguồn tài chính của công ty xảy ra vấn đề.
Bây giờ, bọn họ đang náo loạn ở trong phòng làm việc của Chủ tịch.
Trợ lý của ông đã sắp không ngăn được nữa rồi, tin tức bên ngoài cũng đã ồn ào để tất cả mọi người đều biết…”
Quản gia vừa lau mồ hôi vừa nói, mọi chuyện đã bị vỡ lở tới mức này rồi, xem ra tập đoàn Phước Sơn quả thật phải phá sản.
Cho dù có cố gắng giãy giụa thêm cũng chỉ giống như nỏ bắn mất đà mà thôi, hoàn toàn không có tác dụng gì hết, xem ra ông ta cũng phải tìm ra cho mình một con đường để lui đi càng sớm càng tốt.
“Để họ tới đây đi, nói ngay trước mặt tôi đây này!” Những lão già chết dẫm kia suốt ngày chỉ biết đến tiền, tiên và tiền mà thôi, công ty gặp vấn đề cũng không nghĩ cách cứu giúp, vậy mà còn dám vác mặt tới làm phiền thêm!
“Đang trên đường tới đây rồi…” Mắt nhìn điện thoại, quản gia nỗ lực hết sức cúi đầu để giảm cảm giác tồn tại của bản thân mình, yên lặng lên tiếng.
Một đám gần mười lão già tay chân run rẩy đến mức phải chống gậy rồi còn đủ sức vội vàng chạy tới nhà họ Trần.
Gương mặt Trân Tuấn Tú không có chút biểu cảm nào khác ngồi trong phòng khách.
“Trần Tuấn Tú, tập đoàn Phước Sơn xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ ông không nên cho chúng tôi biết trước hay sao? Rốt cuộc ông dạy dỗ con trai của mình như thế này vậy, cái loại nghiệp chướng như Trần Hiền vậy mà còn dám vơ vét tiền của chạy trốn.
Không phải là bố con các người đã sớm sắp xếp với nhau ổn thỏa rồi hay sao, còn làm hại tới mấy lão già như chúng tôi!” Vừa nhìn thấy mặt nhau, một lão già tóc bạc phơ cả người không thấy chút thịt nào trong số đó híp mắt chất vấn.
“Nhân cách của Trần Hiền ai trong số các ông không hiểu rõ chứ? Tôi là loại người như nào các người còn chưa đủ hiểu rõ hay sao? Tập đoàn Phước Sơn là do một tay tôi tiếp nhận từ vợ mình, tiếp tục gầy dựng phát triển nó lớn mạnh như bây giờ.
Mấy người ở phía sau chiếm lợi nhuận cũng đã chiếm kha khá rồi đấy chứ, vì cái gì mà bây giờ còn muốn tới đây chèn ép tôi!”
Trần Tuấn Tú không hề để mắt tới mấy lão già đó, mí mắt của ông ta cũng chưa nâng lên, mở miệng đã giở giọng giận dỗi.
Trừ Vũ Tuyết Phương ra, ông ta vốn không phải một người sẽ tự khiến bản thân chịu khổ sở.
Ngần ấy năm qua đi đã nếm trải đủ những ngày tháng muốn gió có gió muốn mưa có mưa, muốn ông ta phải nhìn sắc mặt kẻ khác mà sống căn bản là chuyện không thể nào xảy ra.
“Trần Tuấn Tú, chúng tôi từ sớm đã giao cả đời cho tập đoàn Phước Sơn, chưa kể đến cũng coi như là bậc cha chú của cậu, giáo dục của nhà cậu đều để chó gặm hay sao? Cũng dám nói chuyện với chúng tôi theo cái cách đấy, chuyện của Trần Hiền rốt cuộc là như thế nào? Hy vọng cậu cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý và công tâm nhất”
“Đúng vậy đó Trần Tuấn Tú, suy cho cùng, chúng tôi đều vô cùng tin tưởng cậu mới không can dự tới quyết sách của tập đoàn Phước Sơn.
Cậu lại cho chúng tôi thấy sự công bằng như này hay sao?”
“Nhanh chóng giao thằng nhóc Trần Hiền ra đây đi, nếu không ồn ào tới mức phải ra tòa thì ai cũng đều không có lợi đâu.”
Mười mấy lão già đều là những kẻ giỏi ăn nói thích lải nhải bên tai người khác, ông một lời tôi một câu, từng câu từng chữ có thể khiến Trần Tuấn Tú tức đến chết.
“Tất cả đừng nói nữa, chuyện của tập đoàn Phước Sơn tất nhiên tôi sẽ giải quyết.
Nếu các ông có lòng thì vừa kịp lúc, giúp tôi đi tìm Trần Hiền về đây, tiên đều ở trên người thằng nhóc đó hết.
Tự mà đi tìm Trần Hiền đòi lại ấy, †ìm tôi cũng vô dụng thôi!”
Chút bực tức trong lòng đã bị người khác khơi dậy, giọng điệu của Trần Tuấn Tú càng ngày càng sắc lạnh.
Đôi mắt đen u ám nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
Bị ánh mắt của Trần Tuấn Tú dọa sợ, căn phòng đột nhiên yên tĩnh trong nháy mắt, mọi người ở đó đều là ông nhìn tôi tôi nhìn ông, một câu cũng không thốt nên lời nổi, chỉ có thể cau mày mang theo sự sợ hãi trong lòng mà ra ngoài.
Thô bạo giải quyết xong đám phiền phức này, Trân Tuấn Tú hừ lạnh một tiếng, bắt đầu sửa sang lại chứng cứ phạm tội của Dương Minh Hạo trong mấy năm nay.
Cũng may bình thường ông ta cũng coi như là một người cẩn thận, một phần cũng là để đề phòng Dương Minh Hạo sẽ phản bội, nhiều năm như vậy những chứng cứ tích lũy được cũng tạm xem như là không hề ít.
Sắp tới mười giờ rồi, Trần Mộc Châu đang bị vệ sĩ xách theo, đôi mắt híp lại nửa chết nửa sống bị kéo vào phòng bệnh của Hoắc Hải Phong.
“Chủ tịch, đã đưa người tới đây rồi, nước và đồ ăn cũng chưa cho cô ta, cả một ngày trời hỏi cái gì cũng không chịu nói” Hiếm khi thấy được một người cứng đầu cứng cổ như vậy, vệ sĩ nhìn đôi mắt mờ mịt của Trần Mộc Châu, cúi đầu cung kính nói.
“Ra ngoài trước đi” Nhìn Trân Mộc Châu nằm bò trên mặt đất giống như cá chết, Hoắc Hải Phong dựa vào giường bệnh lạnh lùng nói.
Trong phòng rất nhanh chỉ còn lại ba người bọn họ, Tô Quỳnh Thy mím môi ngồi trên giường nhìn Trân Mộc Châu, sắc mặt lạnh lùng khó đoán.
“Nói một chút đi, Trân Hiên đang ở chỗ nào? Dương Thừa Húc đã nói với cô những gì?” Một chút ý định thương hoa tiếc ngọc đều không có, Hoắc Hải Phong vẫy tay với Tô Quỳnh Thy ý bảo cô đi tới ngồi bên cạnh mình, nắm chặt bàn tay nhỏ lạnh lẽo như băng của cô rồi hỏi.
“Tôi cái gì cũng không biết! Hoắc Hải Phong, đã qua một thời gian dài như vậy rồi, chẳng lẽ anh chỉ muốn nói ra những điều khách sáo này thôi sao?”
Điệu bộ của Trần Mộc Châu giống như bất chấp tất cả, giãy giụa vất vả bò lên khỏi nên đất để ngồi dậy, dựa vào sau ghế, trên mặt mang theo một nụ cười cái gì cũng không sợ, vì một ngày rồi không được uống nước mà đôi môi tái nhợt nứt nẻ, quần áo xộc xệch, nhìn vô cùng chật vật.
“Trần Mộc Châu, tôi vẫn luôn không tài nào hiểu nổi, vì sao cô không buông tha cho chúng tôi, cũng không buông tha cho bản thân mình chứ?
Dương Minh Hạo là dạng người ra sao chẳng lẽ cô còn không biết chắc? Hợp tác với ông ta chính là tự bản thân cô đưa mình vào địa ngục rồi!”
Thở dài một hơi, giọng điệu của Tô Quỳnh Thy bình tĩnh.
Hai người họ cũng coi như là dây dưa nhiều năm, từ sau khi bày tỏ với Hoắc Hải Phong, Trần Mộc Châu cũng coi như mất đi rất nhiều.
Cô thật sự không day dứt trong lòng chút nào, nói rõ ra ngược lại sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Chuyện trước kia cô hiện tại thậm chí còn không nhớ rõ được nữa, làm người hà tất phải quá mức cố chấp làm gì, đối xử với một người nào đó mà lại khiến người ấy nhớ mãi không quên, sau cùng lại chỉ làm khổ bản thân mình mà thôi.
“Tất nhiên là cô đã nhìn thấy rõ ràng, cô đương nhiên không thể hiểu được.
Cho dù có ở khoảng thời gian Tô Quỳnh Thy cô nghèo túng nhất đi chăng nữa thì cũng có người ở phía sau chống lưng cho cô.
Còn tôi, từ đầu tới cuối đều chỉ có một thân một mình, nỗi khổ của tôi sao cô có thể hiểu được chứ?”
Nói chuyện không hợp nhau, cho dù nửa câu cũng e ngại đã nói quá nhiều.
Trần Mộc Châu nói xong dứt khoát ngậm miệng lại, thậm chí ngay cả mắt cũng nhắm chặt, yên lặng dựa vào một bên giống như đã ngủ say.
“Wì sao lại giúp Trần Hiền?”
Không muốn nói những lời vô nghĩa với người phụ nữ này, Hoắc Hải Phong dứt khoát một kiếm chém bay, đi thẳng vào vấn đề.
“Tất nhiên em có lý do của mình”
Liếm môi, Trần Mộc Châu đang nhắm chặt hai mắt đột nhiên cong môi nở một nụ cười: “Nếu như muốn biết thì tới đây cầu xin em đi! Hải Phong à, anh biết đấy, nếu anh cầu xin em, em không thể nào từ chối được!”
Dứt lời chậm rãi mở mắt ra, hai mắt sáng rực mang theo sự kỳ vọng và khát vọng nhìn về phía anh.
“Từ rất nhiêu năm trước tôi đã chán ghét cô rồi.
Quả nhiên, sự ghê tởm của một người là không bao giờ thay đổi, cho dù có cố gắng ra sao cũng vẫn khiến người khác cảm thấy ghê tởm”
Cô ta dám gây tổn thương cho người được anh yêu thương nhất mà không hề kiêng nể gì.
Nếu như không phải cô ta còn sống, Quỳnh Thy cũng không cần chịu đựng những chuyện khổ sở đó.
Món nợ này của Trần Mộc Châu, cả đời này, Hoắc Hải Phong anh không thể nào quên được.
Để ý tới những lời anh nói giống như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim, đau tới mức khiến Trần Mộc Châu cong người lên, tê tái ngã thẳng xuống đất, nước mắt bắt đầu tràn ra hốc mắt nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười.
“Thì ra trong mắt anh, em chính là một người như vậy.
Hoắc Hải Phong anh có còn lương tâm nữa hay không thế? Trên thế giới này bất kì ai cũng đều có thể mắng em, ai cũng có quyền chỉ trích em, ai cũng có thể ghét bỏ em, chỉ duy nhất một mình anh không thể làm vậy.
Em vì anh giống như sắp chôn vui quá nửa cuộc đời rồi, chuyện có thể làm hay không thể làm em cũng đã làm hết, chỉ vì muốn khiến anh quay đầu lại…”
Vừa khóc vừa cười, bộ dạng điên điên khùng khùng của Trần Mộc Châu dọa Tô Quỳnh Thy sợ tới mức giật mình, theo bản năng rúc sâu vào trong lông ngực của Hoắc Hải Phong, hai tay siết chặt lấy chân, khớp xương thoáng ẩn hiện màu trắng nhạt, cả người run lên, sắc mặt tái nhợt.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...