Lực trên tay theo bản năng buông lỏng một chút, Hoắc Hải Phong: “…
Anh mím môi, cười lạnh một tiếng ngược lại không ngờ cô sẽ có phản ứng thế này, nghĩ tới lời nói đây ý vị sâu xa vừa rồi, sợ cũng là vô ích, Hoắc Hải Phong liền đảo chủ thành khách, siết chặt cánh tay nói: “Em gái đúng là không nóng vội, nhưng mà thân phận của anh có phải nên định trước không, mặc dù tương lai không lâu nữa anh sẽ là chồng của em, nhưng mà bây giờ anh vẫn chưa có danh phận ấy.
Anh cụp mắt, vẻ mặt có chút tái nhợt, mặc dù nhìn qua thì khỏe như voi, nhưng dù sao vết thương trên người còn chưa tốt.
“Hoắc Hải Phong, anh đừng được nước tiến tới, không phải em đã đồng ý gả cho anh rồi hay sao! Anh còn muốn gì nữa!” Tô Quỳnh Thy ngẩng đầu nói: “Còn nữa, có phải hai hôm nay thái độ của em với anh quá tốt rồi cho nên bây giờ anh có chút thoải mái!”
Cứ trêu đùa cô như vậy, còn muốn cái gì mà thân phận bạn trai, đầu óc cô không phải bị bò đá đấy chứ, vậy mà lại muốn gả cho anh! Ngày tháng sau này sao mà qua được…
“Thy, em biết rõ anh không có ý đó mà, anh chỉ quá quan tâm em, trước kia cái gì anh cũng không nói cho nên mới khiến cho mối quan hệ của chúng †a càng ngày càng hiểu lầm, bây giờ anh đang sửa chữa, em có thể nhường anh một chút không…
Anh lại cúi đầu, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cằm cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi xinh đẹp mà anh mong ước đã lâu kia.
Hô hấp của anh nặng nề, không tự chủ được càng muốn nhiều hơn, khóe mắt khó kìm nén nổi mà ửng hồng, hơi thở dồn dập, trong đôi mắt phượng đen kịt lấp lánh nước, thấm đẫm dục vọng, nửa khép nửa mở quyến rũ vô cùng.
Từ sau khi trùng phùng, đây là lần đầu tiên có một nụ hôn đúng nghĩa như vậy.
Anh vẫn kịp thời dừng lại, cười khanh khách ngẩng đầu: “Xem ra anh vẫn có thể cho Quỳnh Thy nhà chúng ta thỏa mãn, thế nào, kỹ thuật không có kém đi chứ! Đã nhiều năm như vậy, ngày nhớ đêm mong, cuối cùng anh cũng thực hiện được một lần…”
Tô Quỳnh Thy đỏ mặt, cái gì cũng không nói, cơ thể gầy gò cứng ngắc tựa vào lồng ngực anh, lộ ra mấy phần chật vật.
Hoắc Hải Phong vẫn luôn cười tủm tỉm, ngón tay thon dài lau nhẹ đôi môi còn đỏ bóng của cô, ánh nắng chiếu lên mặt anh, đẹp đến mê người, so với năm năm trước càng khiến cho người ta không cầm nắm được, giống như một gốc lan nở rộ, tỏa ra hương thơm.
Đỏ mặt tách ra khỏi anh, bước chân của cô có chút loạng choạng: “Tối em muốn về nhà một chuyến, sẽ không tới ngay, có việc gì nhớ gọi điện cho quản gia Sơn, hoặc gọi cho ông nội!”
“Tối Hướng Minh vẫn tới như thường lệ, em xử lý xong việc của mình thì sẽ tới, anh, anh đợi em đi…
“Nhớ về sớm một chút, anh sẽ nhớ em.
Vốn không cho Tô Quỳnh Thy có cơ hội phản ứng, Hoắc Hải Phong nhìn bóng lưng cô dần biến mất khỏi tâm mắt, sắc mặt mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Nửa đêm, Tô Kiến Định tỉnh lại chỉ cảm thấy đau đầu lợi hại, hẳn là những ngày này vẫn không được nghỉ ngơi tốt, cộng thêm quá nhiều việc chất đống trong lòng, vết thương trên đùi còn chưa có tốt lại, tất cả cùng bộc phát mới khiến cho cơ thể không thoải mái.
Sờ lên trán, có chút nóng bỏng, một đầu đầy mồ hôi làm ướt bàn tay anh.
Tô Kiến Định miễn cưỡng đứng dậy đi tìm nhiệt kế, là con trưởng của nhà họ Tô, vì bồi dưỡng anh mà từ nhỏ tới lớn những việc này đều phải tự làm, bây giờ vẫn rất thành thạo như cũ, kẹp nhiệt độ một lúc, quả nhiên là có chút phát sốt.
Không muốn làm kinh động người bên ngoài, anh mở hòm thuốc ra, tìm chút thuốc uống rồi lại lân nữa nằm về giường, sắc trời vẫn còn sớm, có thể ngủ thêm một lúc nữa.
Khi trời đã sáng rõ, Chu Thanh đứng gõ cửa phòng Tô Kiến Định gần mười phút mà bên trong không có chút động tĩnh nào, ngay khi anh ta muốn phá cửa xông vào thì Linh Đan cầm chìa khóa tới.
“Tôi lập tức đi mời bác sĩ tới, anh ở chỗ này chăm sóc cho anh Đình”
Ở bên cạnh Otto khá lâu, đây cũng là lần đầu tiên Linh Đan xử lý việc này, khó tránh khỏi có chút bối rối, nóng nảy sắp xếp xong mọi chuyện, mở cửa cũng không vào xem thế nào đã vội vã đi tìm bác sĩ.
Chu Thanh đầu đầy mồ hôi xông vào, đã nhìn thấy Tô Kiến Định nằm trên giường, hai má đỏ bừng, mắt nhắm nghiền, trên trán ướt nhẹp mồ hôi, liền biết chuyện này sợ là xử lý có chút không tốt.
Người đa hôn mê, Chu Thanh gọi mấy câu mà Tô Kiến Định vẫn không tỉnh lại, bác sĩ tạm thời chưa tới, bây giờ còn đang trên địa bàn của người khác, Chu Thanh cau mày đặt tay lên trán thăm dò, nóng đến bỏng tay, trong lòng càng thêm sốt ruột.
Muốn đi xem một chút nhưng để anh ở lại đây một mình cũng không yên lòng, cuối cùng chỉ có thể lo lắng đi qua đi lại trong phòng.
Cũng may chẳng mấy chốc bác sĩ đã tới, đằng sau còn có thêm Otto mang theo vẻ mặt nghiêm trọng.
“Không phải hôm qua còn khỏe sao, thế nào mà lại bệnh nghiêm trọng đến vậy rồi?” Một người đàn ông nói ngã là ngã, có phải có hơi yếu đuối, Otto với cơ thể khỏe mạnh lâu không bệnh tật có chút không rõ ràng lắm.
“Bình thường cơ thể của chủ tịch cũng không yếu như vậy, đại khái là tổn thương lần trước vẫn chưa lành, lần này lại bôn ba khắp nơi dẫn đến cơ thể mệt mỏi quá độ, cho nên mới sinh ra bệnh nặng như vậy, công tước, ngài mau cho bác sĩ khám xem saol”
Nhanh chóng tránh qua một bên, bây giờ Chu Thanh cũng không quản được nhiều, người kia ở trong nước đã hạ lệnh, nếu chủ tịch thiếu một cọc tóc thì cuộc sống sau này của anh ta sợ là sẽ không còn dễ chịu nữa…
“Đừng lo, chỉ là phát sốt thôi, tôi cho thêm thuốc uống, nghỉ ngơi hai ngày là không sao!” Mấy bác sĩ vây quanh giường, làm một loạn thao tác mà người xem không hiểu, sau đó cho kết luận như vậy, Chu Thanh hoàn toàn không có cảm giác yên tâm, ngược lại càng lo hơn.
“Thế này còn không nghiêm trọng, ông chắc chắn uống thuốc là sẽ ổn chứ, cứ nhìn hai lần vậy thôi à, không cần kiểm tra sao?”
Ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng không xem, đã cho thuốc rồi, cái này đúng là không bằng bác sĩ trong nước, Chu Thanh nhìn mà trợn mắt há hốc mom.
“Được rồi, đây đều là bác sĩ mà tôi đặc biệt mới về để chăm sóc sinh hoạt ẩm thực của tôi, chỉ phát sốt thôi cũng là bệnh nhẹ, khẳng định không có vấn đề, uống chút thuốc xem sao, nếu vẫn không được thì đi bệnh viện.’ Otto nhìn không được, đầu tiên phải giải quyết việc này, vốn còn muốn xuất phát sớm một chút, xem ra lại phải kéo dài thời hạn trở về rồi.
Tuy cực kỳ không yên lòng, nhưng Chu Thanh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể canh giữ ở cạnh Tô Kiến Định, dùng khăn lông ướt giúp anh lau mặt, cố gắng làm giảm nhiệt độ trên người anh xuống.
Giày vò một buổi sáng, gương mặt đỏ ửng của Tô Kiến Định vẫn không tốt hơn, Chu Thanh thì mệt đến độ toát mồ hôi đầy mình.
“Chu Thanh… nước.’ Tỉnh lại sau giấc ngủ, cảm giác đầu càng thêm đau, trên người không có chút sức lực nào, cuống họng khô đến lợi hại, Tô Kiến Định hơi nhỏm dậy, giương mắt nhìn Chu Thanh đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh.
“Chủ tịch, anh tỉnh rồi!” Bận rộn đến tận trưa, đang định nghỉ ngơi một lát, mắt chỉ vừa mới nhắm đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của Tô Kiến Định gọi tên mình, trên tay dùng sức, sơ ý suýt chút nữa thì ngã từ trên ghế xuống đất.
Nhanh nhẹn rót một cốc nước ấm đưa qua, đỡ cho anh uống hết, trái tim căng thẳng của Chu Thanh mới được thả lỏng một chút.
“Anh cảm thấy thế nào? Có muốn ngủ một lát không?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...