“Dù sao bây giờ còn chưa hoàn toàn ổn định, huống hồ em cũng không muốn đính hôn với anh..!
“Vì sao không muốn đính hôn, chẳng lẽ em còn có thể nhẫn tâm nhìn anh không danh không phận ở bên cạnh em à?”
Câu nói của Tô Quỳnh Thy vừa dứt ra khỏi miệng, Hoắc Hải Phong đã không vui, nắm lấy tay áo cô, híp mắt nhìn cô.
“Nghe xong đã rồi nói!” Chung sống cũng lâu, thời gian dần trôi, Tô Quỳnh Thy cũng quen với bộ dạng của Hoắc Hải Phong, có đôi khi nhớ lại cũng cảm thấy đau lòng cho anh, thì ra con người lạnh lùng như vậy, cao ngạo như vậy cũng sẽ vì cô là biến mình thành dáng vẻ này.
Mặc dù trong miệng nói không thích, nói chán ghét anh, nhưng chỉ có mình cô biết, rốt cuộc bản thân vui vẻ cỡ nào.
Tô Quỳnh Thy xoa đầu anh, cười híp mắt nói: “Em cảm thấy đính hôn quá lãng phí thời gian, chờ vết thương của anh lành rồi, chúng ta sẽ kết hôn có được không, em không cần hôn lễ quá long trọng, em chỉ muốn gả cho anh thôi!!
Từ nhỏ tới lớn, đây là lân đầu tiên cô thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình đến vậy, Tô Quỳnh Thy vừa nói xong, gương mặt đã đỏ bừng lên, cảm giác giống như bản thân bị ngâm trong nham thạch, cả người đều muốn bốc cháy.
“Quỳnh Thy, em bằng lòng gả cho anh sao! Anh, anh, em nói thật chứ, Quỳnh Thy, anh rất vui…!
Bị tin tức này làm cho giật mình đến chưa kịp hoàn hồn lại, ánh mắt Hoắc Hải Phong như phát sáng, thậm chí còn không để ý tới vết thương trên người, kích động ôm lấy cơ thể mềm mại của Tô Quỳnh Thy, đôi mắt rưng rưng.
Năm năm trước anh tuyệt vọng cỡ nào, thì hôm nay anh vui vẻ bấy nhiêu, vốn cho rằng cả đời này mình chỉ có thể sống trong hối hận, không ngờ ông trời lại chuẩn bị cho anh một bất ngờ lớn như vậy.
Hô hấp ấm nóng phả vào cổ, Tô Quỳnh Thy có chút khó nhịn giật giật cơ thể, nửa người như tê dại, thật giống như giật điện, rõ ràng trước đó không có cảm giác gì, bây giờ bàn tay anh đặt bên hông cô khiến Tô Quỳnh Thy cảm thấy không được tự nhiên, mặc dù không có đụng chạm da thịt, nhưng nhiệt độ của anh xuyên qua vải vóc thấm vào làn da, nóng bỏng khiến cô mất tự nhiên.
“Quỳnh Thy, chờ một chuyện kết thúc, anh se đưa em ra ngoài được không, chỉ có một nhà ba người chúng †a thôi!” Buông Tô Quỳnh Thy ra, hai tay ôm lấy gương mặt cô, trán chạm trán, dịu dàng nói, đời này anh hối hận nhất chính là không thể cứu được mẹ con họ vào năm năm trước.
Thiếu sót năm năm không phải nói bù đắp là có thể bù đắp, chỉ hi vọng nửa đời sau, có thể để cho anh có cơ hội chăm sóc cho mẹ con họi Áy náy trong lòng không phải có được lời tha thứ này mà tiêu tan, tha thứ chỉ có thể khiến anh càng thêm trân quý những gì đang có ở hiện tại.
“Chờ vết thương của anh lành rồi, anh muốn gì em cũng đồng ý, bây giờ cố gắng dưỡng thương có được không, bác sĩ nói, dựa theo tiến độ hồi phục bây giờ của anh thì chưa đến nửa tháng, chỉ một tuần nữa là có thể xuất viện!!
Ấn bả vai để anh nằm xuống, Tô Quỳnh Thy lẩm bẩm giúp anh kiểm tra vết thương trên người xem có bị nứt ra hay không.
Nhắc tới cũng lạ, rõ ràng cùng là tai nạn xe cộ, đến bây giờ Lâm Tiến Quân vẫn còn đang ở trong phòng theo dõi đặc biệt, Hoắc Hải Phong lại có thể tự mình ngồi dậy, rõ ràng lúc cấp cứ, vết thương của anh không nhẹ hơn so với Lâm Tiến Quân, đại khái có lẽ là sức hồi phục của Hoắc Hải Phong tốt hơn điI Nghĩ mãi không ra, Tô Quỳnh Thy dứt khoát không nghĩ nữa, an phận chăm sóc bên cạnh Hoắc Hải Phong.
Sau khi hai người nói ra lòng mình, trình độ dính lấy nhau lập tức tăng cao.
Buổi trưa chỉ ăn một bữa cơm mà cô đút một miếng, anh cho cô một miếng, sau gần một tiếng mới miễn cưỡng giải quyết xong bữa ăn trưa.
“Ngủ một lát đi, tối ông nội tới nhất định sẽ nói chuyện chính sự với anh, đến lúc đó mới có tinh thần!
Chuyện bên Sunrise cô không giúp được gì, chỉ có thể chăm sóc anh nhiều hơn một chút trong sinh hoạt, trong lòng cô có hơi mất mát, nhưng vẫn cố nở nụ cười khuyên anh.
“Vậy em ngủ cùng anh thì mới ngon giấc được, mặc dù hai ngày nay TQT vận hàng khá tốt nhưng sớm muộn Trần Tuấn Tú cũng sẽ phát hiện Tô Kiến Định không có ở đây, Quỳnh Thy, em có muốn về TQT giúp đỡ một chút không!!
Tô Kiến Định dẫn cả Chu Thanh đi cùng, bây giờ toàn bộ TQT không có người đáng tin cậy, sự suy sụp trong mắt Tô Quỳnh Thy chợt lóe lúc nãy anh cũng thấy được, tim như bị kim châm nhói một nhát, anh không muốn trở thành gánh nặng của cô, trở thành lý do trói buộc cô, càng là người tự do mới càng vui vẻ, điểm ấy anh rõ hơn bất kỳ ai.
“Nhưng mà, em không biết gì cả, anh cảm thấy đám người ở TQT sẽ nghe em sao?” Nếu như đi làm việc thì sẽ rất tốn thời gian, lần trước vừa vào văn phòng bận bịu cả ngày, Hoắc Hải Phong đã xảy ra chuyện, kế hoạch đều bị đổ bể, trong lòng cô cảm thấy mất mát cũng lâu, nhưng vẫn luôn giấu trong lòng không nói ra.
Cô rất ghét một lần xảy ra chuyện đều chỉ có thể đứng một bên nhìn, lại không thể giúp được gì, không biết là lần thứ bao nhiêu như vậy rồi.
Anh Nam chết cũng là lỗi do cô, lúc ấy nếu như cô có thể làm được gì đó thì không chừng cả hai người đều có thể được cứu.
Thế nhưng cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh Nam rơi xuống, ngay cả khóc cô cũng cảm thấy dư thừa.
“Thy, có nhiều việc không phải lỗi của em, đừng đổ hết mọi sai lầm lên vai của mình, em như vậy khiến anh đau lòng lắm” Cô gái nhỏ dễ để tâm tới mấy việc vụn vặt, Hoắc Hải Phong hiểu suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng cô, nhưng mắng không được, đánh không ong, cuối cùng chỉ đành từ từ dỗ dành, hi vọng cô có thể tự mình nghĩ thoáng lên…
“Em không có, Hải Phong, anh nói xem nếu như, em chỉ nói là nếu như thôi, nếu như lúc trước em đi theo anh trai cùng bắt đầu tạo dựng TQT, anh nói xem có phải rất nhiều chuyện sẽ không đi đến kết cục hiện tại không?!
Lúc trước lười biếng, chuyện gì cũng không muốn làm, bây giờ nghĩ lại đêu đã muộn, vô số lần tỉnh mộng lúc nửa đêm, Tô Quỳnh Thy đều rất hối hận, nhưng lại không làm được gì…
“Thy, không có nhiều nếu như như vậy, chuyện đã xảy ra thì chúng ta phải đối mặt với nó, anh biết em không thể chấp nhận được ngay, nhưng em phải luôn hướng về phía trước, không có việc gì có thể ngăn cản hôn lễ của chúng ta, nghĩ tới chúng ta sau này, nghĩ xem có nên cho Hướng Minh một đứa em gái không… Trên đời còn có rất nhiều việc phải nghĩ, đừng canh cánh quá khứ trong lòng, em còn có anh mà!!
Hôm nay trời thật sáng, cảnh sắc phía xa, người đàn ông trước mặt quả thực lộng lẫy, nhưng tâm trạng của Tô Quỳnh Thy lúc này có chút khó tả… em gái, lúc này là lúc nào rồi mà còn muốn cho Hướng Minh một đứa em gái!
Anh vẫn có thể nói ra mấy lời không biết xấu hổ như vậy, quả nhiên là đánh giá anh quá thấp rồi.
Tô Quỳnh Thy không kìm được đỏ mặt, cô lắc lắc đầu, muốn vứt bỏ những tư tưởng không lành mạnh ra khỏi đầu mình.
Hoàn toàn không thể vì một câu nói kia mà đầu óc choáng váng, ngu ngơ gật đầu đồng ý được.
Mặc dù đã tha thứ cho anh, nhưng Tô Quỳnh Thy không hề quên lúc mình sinh con gian nan và thống khổ cỡ nào.
Một Hướng Minh đã khiến cô khổ sở như vậy, bây giờ còn đòi thêm một em gái, trong thời gian ngắn là điêu không ~ thể.
Tô Quỳnh Thy nhếch môi cười, mắt †o cong cong: “Xin lỗi nhé, em cảm thấy Hướng Minh hẳn là không muốn có em gái đâu, huống chỉ sinh con rất vất vả, anh chỉ việc chờ bên ngoài là được, việc làm lỗ vốn như vậy em không làm đâu!” Khóe môi nhếch lên, cô núp trong ngực Hoắc Hải Phong, trộm cười, dáng vẻ giống như một tiểu yêu tinh vậy!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...