Hai tay khoang trước ngực, ánh mắt đánh giá anh!
Nhìn cô đang xoa xoa gương mặt đỏ bừng của mình, đáng yêu đến muốn véo một cái, anh cảm thấy như vết thương trên người đã khá hơn nhiều.
“Anh… em, Hoắc Hải Phong!” Đối mặt với mấy lần thăm hỏi lặp đi lặp lại của Hoắc Hải Phong, Tô Quỳnh Thy có chút không chịu nổi, rõ ràng hai tháng trước vẫn còn là một cái hồ lô, cái gì cũng không nói, sao đột nhiên lại có thể nói ra mấy lời sến rện, buồn nôn như vậy, đây là học cái xấu từ ai vậy!
“Vóc người có đẹp hay không mấy năm trước em đã biết rồi, có gì hay mà khoe khoang… Lời này vừa nói ra khỏi miệng, Tô Quỳnh Thy chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình, cái gì mà mấy năm trước cô đã biết!
Đối diện với ánh mắt không có ý tốt và gương mặt đầy ý vị thâm sâu, cô liền biết mình hoàn toàn xong rồi.
“Anh đừng hiểu lầm, em chỉ, em chỉ đang…
Thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, Hoắc Hải Phong có lòng tốt giúp cô tiếp lời: “Kể sự thật”
“Đúng, em chỉ đang kể lại sự thật…
Hoắc Hải Phong! Anh mà còn nói nữa thì tự mình lau người đi, em không tiếp được!” Nói xong, cô vung tay ném khăn mặt vào lồng ngực của Hoắc Hải Phong, chạy trối chết như ma đuổi.
Cửa vừa hé, cô liền dựa vào tường, nhìn gương mặt đỏ bừng trong gương, trong mắt đầy sắc xuân, càng thêm phần thẹn thùng.
Vất thương trên người Hoắc Hải Phong rất nghiêm trọng, việc như lau người nhất định không thể tự mình làm được, anh lại là một người không chịu thua kém, lâu như vậy không trở về, sợ là anh sẽ tự mình cậy mạnh.
Chờ cho đến khi sắc đỏ trên mặt phai đi, cô mới ôm mặt đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Còn người trong phòng kia, trong một giây Tô Quỳnh Thy đi ra ngoài, nụ cười liền rạng rỡ trên mặt, nhìn cửa còn chưa đóng kỹ, sao anh không biết trong đầu cô ngốc kia đang suy nghĩ cái gì, cũng không có ý định xê dịch chiếc khăn mặt trên người mình, nhắm hai mắt cứ như vậy dựa vào giường.
“Đồ ngốc, sao lại đáng yêu như vậy, sao anh lại thích em như thế…”
Giọng nói trầm thấp, lời tâm tình cực kỳ dễ nghe.
Mười mấy phút sau, Tô Quỳnh Thy chật vật giúp anh lau qua người một lượt, thay cho anh bộ quần áo thoải mái, rồi mới lau mồ hôi trên trán, cuối cùng thở dài một hơi, xem ra vẫn cần tìm y tá riêng, nếu không hơi nóng hay bị Hoắc Hải Phong trêu chọc, Tô Quỳnh Thy thấy chóng mặt ngồi ở bên cạnh.
Mọi thứ đều thu dọn xong, trời cũng đã khuya lắm rồi, nhưng cô không buồn ngủ, trên mặt còn mang theo nụ cười ngây ngô.
Hoắc Hải Phong bị bộ dạng ngốc nghếch này của cô chọc cười, xoa đầu cô nói: ‘Một ngày một đêm chưa được nghỉ ngơi đầy đủ rồi nhỉ! Tranh thủ ngủ đi, ban ngày anh nghĩ ngơi cũng đủ rồi, không cần đợi anh!” Vẻ mệt mỏi trên mặt cô không giấu được, hốc mắt xanh đen một mảng lớn, nhìn mà tim anh đau không chịu nổi, vội vàng giục cô nhanh đi nghỉ ngơi.
Hai người còn đang giằng co, Tô Quỳnh Thy nghĩ chờ Hoắc Hải Phong ngủ rồi mới đi nghỉ ngơi, đang định nói gì thì liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đi về phía này.
ông cụ Chánh chống gậy, quản gia Sơn ở một bên đỡ, Tô Kiến Định đi theo phía sau.
“Ông tới rồi ạ”
Tô Quỳnh Thy mau chóng đi lên trước chào hỏi, sau đó nhìn về phía Tô Kiến Định, cười với anh, lặng lẽ gọi: “Anh trai”
“Ừm, ông tới thăm Hải Phong”
ông cụ Chánh luôn lạnh lùng với Tô Quỳnh Thy, hôm nay ngược lại nói nhiều hơn mấy chữ, điều này khiến Tô Quỳnh Thy có chút không được tự nhiên, có điều ông cụ còn chưa kịp nói gì, đã bị Hoắc Hải Phong ngắt lời.
“Ông nội, đêm hôm khuya khoắt, ông tới đây làm gì? Quản công ty vất vả, nên nghỉ ngơi cho tốt.”
ông cụ Chánh lắc đầu, ngồi xuống một bên ghế sô pha, đưa gậy cho quản gia Sơn, nụ cười trên mặt và vẻ nhẹ nhõm nháy mắt không thấy đâu nữa, để lại vẻ rã rời và phiền lòng.
“Mấy lão gìa kia cháu chuẩn bị xử lý thế nào? Khi ông hỏi tới, bác sĩ nói tối thiểu phải nằm viện nửa tháng mới có thể về nhà tịnh dưỡng, với cả cho dù xuất viện, tốt nhất là nghỉ ngơi thật nhiều, không được làm việc.”
Như vậy tính ra ít nhất một tháng sau mới có thể xuất hiện ở tập đoàn Sunrise, trong khoảng thời gian này, vốn lòng người đã hoang mang, nếu tiếp tục như vậy, Sunrise xảy ra vấn đề cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Người đứng sau tính toán rất chuẩn, trong thời gian ngắn Sunrise không làm nên sóng gió gì được.
“Nửa tháng sau có thể xử lý chuyện đơn giản rồi, chỉ là không được tới công ty, những việc này không thành vấn đề, bây giờ chủ yếu là tìm được chứng cứ, cháu nghi ngờ tai nạn xe cô là do Dương Minh Hạo làm”
Hoắc Hải Phong do dự một chút, rồi mới cau mày mở miệng, phàm là Dương Minh Hạo ở Hải Phòng một ngày, bọn họ sẽ không được sống yên ổn, Trần Tuấn Tú bây giờ cũng chỉ là thứ yếu.
“Ông có nhận được một tin” Suy nghĩ một lát, ông cụ Chánh vuốt mi tâm, nhìn về phía Hoắc Hải Phong.
“Có liên quan đến Dương Minh Hạo” Tay chống đỡ cơ thể đổi một tư thế dễ chịu hơn, Hoắc Hải Phong nhướn mày nói.
“Đúng vậy, có điều…” Tin tức có chút không hiểu rõ, ông cụ Chánh vẫn còn đang xác định xem rốt cuộc có phải thật hay không.
Ngừng một lúc, ông lại nói tiếp: ‘Bây giờ còn chưa xác định được rốt cuộc có phải thật hay không, ông còn đang kiểm chứng.
Dương Minh Hạo có thể muốn lên chức, đại khái một tháng sau khi điều lệnh, sẽ đến Hải Phòng, nếu như bây giờ muốn vật ngã ông ta là chuyện không thể nào.
“Nguồn có thể tin được không?
Nếu như là thật, ông nội Hoắc, ngày mai tôi sẽ xuất ngoại một chuyến, Hải Phòng đành nhờ ông!” Thời cơ không chờ ai, mặc kệ tin tức có đáng tin cậy hay không, có một số việc vẫn nên đi kiểm chứng một chút mới có thể an tâm.
“Đáng tin, cậu đi đi, tốt nhất là trở về trong một tuần, tôi già rôi có một số việc không quản được.” Ông cụ Chánh nhìn về phía Tô Kiến Định cười.
“Cháu sẽ cố gắng về sớm một chút, Quỳnh Thy, em ở lại bệnh viện, đừng đi đâu cả, ở bên Hoắc Hải Phong thì anh có thể yên tâm một chút.
Thời gian không có nhiều, anh đi trước.
Ông nội Hoắc, em gái tôi đành nhờ vào ông.
Chuyến đi này đúng là không xác định được ngày về, chỉ có thể nói cố hết sức, Tô Kiến Định nó xong đẩy xe lăn muốn đi ra ngoài.
“Anh, sao đột nhiên lại muốn đi?
Anh, anh có thể đi muộn một chút không?” Nghe Tô Kiến Định muốn xuất ngoại trong tình huống này, trong giọng nói của Tô Quỳnh Thy mang theo tia nghẹn ngào, trái tim đột nhiên siết chặt, cô luôn cảm thấy lần xuất ngoại này của Tô Kiến Định sẽ xảy ra chuyện không tốt…
“Yên tâm đi, chờ anh về” Cười an ủi với Tô Quỳnh Thy, anh quay đầu nhìn về phía Hoắc Hải Phong: ‘Lần này chăm sóc Quỳnh Thy cho tốt, mười năm trước không có cậu bảo vệ, tôi không hi vọng mười năm sau cậu vẫn không bảo vệ được người phụ nữ của mình.
Dứt lời, cũng coi như là thừa nhận thân phận của Hoắc Hải Phong, Tô Kiến Định mím môi cười một tiếng, điều khiển xe lăn đi ra cửa.
“Yên tâm, cho dù tôi chết đi, cũng sẽ không để cho Quỳnh Thy mất một sợi lông nào.
Chính mình rõ ràng tình huống cơ thể, giọng nói của Hoắc Hải Phong không có chút rung động này, giống như trước mặt Tô Quỳnh Thy chẳng phải là việc gì to tát..
Mặc dù không hiểu sao Tô Kiến Định lại muốn xuất ngoại lúc này, nhưng Tô Quỳnh Thy biết anh làm vậy chắc chắn có lý do, có điều đối phó với dạng người như Dương Minh Hạo, vừa rôi bọn họ nói cô cũng biết một chút, vào năm nhà họ Tô xảy ra chuyện, ông ta đã lên làm thị trưởng của Hải Phòng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...