“Nếu Chủ tịch Trân đã có nhã ý hẹn, tất nhiên là phải nể mặt” Hoắc Hải Phong nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt xanh xám nhìn thẳng Trần Tuấn Tú.
Nơi quái quỷ này thì có kịch hay gì, chẳng qua chỉ muốn giày vò anh một chút.
“Nếu đã như vậy, Chủ tịch Hoắc, mời!” Trần Hiền đứng dậy, tiếp lời Trân Tuấn Tú rồi đi đến bên cửa sổ.
Gió biển thổi vù vù dấy lên, Hoắc Hải Phong sải bước đi tới, đơn giản đứng bên cửa sổ, tòa biệt thự này nhìn như được xây dựng ở rìa vách núi, trên thực tế cách vách núi một khoảng khá xa.
Không biết ông ta lại giở trò quỷ gì, Hoắc Hải Phong đi qua, cúi đầu xuống, đối diện với phía dưới cửa sổ là một cái lồng sắt lớn đứng sừng sững ở đẳng kia, một đám vệ sĩ đứng cách đó không xa dường như canh giữ cái lồng này.
Cách hơi xa, không thể nhìn rõ rốt cuộc bên trong lồng có thứ gì, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng đen nhỏ đang cuộn tròn trong góc, anh chăm chú nhìn kỹ một lúc, càng nhìn càng cảm thấy, người đó hình như là Tô Quỳnh Thy.
Lần này không thể ngồi yên, Hoắc Hải Phong xoay người đẩy Trần Hiền ra rồi chạy xuống lầu, vừa bước ra ngoài một bước, cánh tay liền bị người khác túm lấy, một đám vệ sĩ xuất hiện trước mặt, cơ thể mỗi tên mạnh mẽ và cường tráng, chặn ở cầu thang.
“Trân Tuấn Tú, ý ông là gì?” Cục cưng, đến nói nặng bản thân cũng không nỡ nói lại bị người ta đối xử như vậy, Hoắc Hải Phong cảm thấy tim đau như kim đâm, hai mắt đỏ hoe, hất tay Trần Hiền, túm lấy cổ áo Trần Tuấn Tú áp lên cửa sổ.
“Chủ tịch Hoắc thật sự là người hay quên chuyện, không phải vừa rồi đã nói, mời cậu xem trò hay sao? Đã tìm tới cửa thì gấp gì chứ, từ từ xem trò hay.
Tôi tất nhiên sẽ không làm tổn hại cục cưng của cậu!” Trần Tuấn Tú cũng không phản kháng lại, mặc cho Hoắc Hải Phong lôi đi, nhưng điên cuồng trong mắt ông ta dần lộ ra ngoài.
“Thả người ngay lập tức, nếu không… Vừa nói tay anh vừa dùng sức, túm Trần Tuấn Tú nhô ra nửa người, hai chân dính lại trên cửa sổ lung lay sắp rớt, lắc lư giữa không trung, theo sau là gió biển.
“Chủ tịch Hoắc, chỉ cần tôi rơi xuống, cục cưng của cậu sẽ chìm xuống đáy biển với cái lồng kia..” Nằm ngửa trên cửa sổ, sau lưng trống trải, chỉ có tiếng gió rít bên tai, Trân Tuấn Tú cười to ra tiếng, giang hai tay, tư thế muốn rơi xuống.
Hoắc Hải Phong dùng hai tay kéo người lại.
Nhiều người như vậy, cho dù bây giờ ông ta có lao xuống cũng không thể cứu người ra được.
Tay trái của anh ghì chặt khung cửa sổ, tay phải siết chặt nắm đấm, hai mắt nhìn chòng chọc xuống con người bé nhỏ trong cái lồng sắt bên dưới, đau lòng không thở nổi.
“Nếu Chủ tịch Hoắc đã chịu phối hợp, vậy tiếp chúng ta tục xem trò hay thôi!”
Sau khi chỉnh lại cổ áo, Trần Tuấn Tú phất tay, trong nháy mắt vệ sĩ phía sau biến mất vào trong phòng, dưới lầu cũng truyền đến tiếng động.
Ở nơi xa hơn một chút, hai trục máy nâng hai cái lồng sắt lên giữa không trung, điều chỉnh phương hướng, đúng hướng ra biển.
Ngay lúc nhìn thấy Tô Quỳnh Thy, toàn bộ tâm trí của Hoắc Hải Phong đều đặt trên người cô, nơi ấy từ khi nào có thêm hai trục máy, anh hoàn toàn không nhìn thấy, anh trâm ngâm suy nghĩ, chính là hai người Lê Quốc Nam và Tô Kiến Định.
Tuy rằng lúc này Tô Quỳnh Thy đang cuộn mình, nhưng ngoài một chút khổ sở hẳn là không bị hành hạ gì, nhưng Tô Kiến Định và Lê Quốc Nam ở phía xa dường như tình trạng rất không ổn.
Theo tính tình của Tô Kiến Định, cho dù là bị nhốt trong cái lông như vậy thì nhất định cũng phải đẹp, nhưng lúc này hai chân lại rũ xuống dựa vào lồng, quần áo xộc xệch, bẩn thỉu, suýt nữa anh không nhận ra.
Nhìn Lê Quốc Nam lại càng thêm nhếch nhác, cả người co quắp, nằm trong lồng, thậm chí còn không ngồi dậy được, cả người bị trói chặt vào lồng sắt, đến động đậy cũng là chuyện xa VỜI.
“Có thể bắt đầu rồi!” Giọng điệu hưng phấn và phấn khích, hai tay Trân Tuấn Tú nắm chặt khung cửa sổ, nửa người chồm ra ngoài, hai mắt nhìn chằm chằm hai cái lông ở đằng xa, cả người lộ vẻ điên rồ.
Dự cảm không lành, tay phải Hoắc Hải Phong lẳng lặng đặt ở góc áo khoác, lúc đến anh đã cài thiết bị báo động trên người mình, lỡ như sự tình vượt quá tầm kiểm soát còn có thể kêu người tới ứng cứu, chỉ là nơi này thật sự quá mức trống trải, anh không dám cho người đến quá gần.
Phải đợi hơn năm phút mới có người đến.
Kiểu công kích này, chưa tới lúc không thể làm khác thì không được dùng.
Người vẫn còn trong tay đối phương, anh thực sự ở thế bị động.
Hoắc Hải Phong chưa kịp suy nghĩ thông suốt nên công kích hay là chờ đợi, Trần Hiền đột nhiên xuất hiện ở dưới lầu, mở cái lồng đang giam Tô Quỳnh Thy ra.
Tận mắt nhìn thấy hắn lay người tỉnh dậy, Hoắc Hải Phong xoay người muốn xuống lầu, vệ sĩ đã biến mất trước đó lại xuất hiện trong phòng lần nữa.
Chặn lối đi, hoàn toàn không có cách nào xuống lầu, cau mày càng ngày càng chặt, Hoắc Hải Phong căm hận xoay người, hai mắt dõi theo Tô Quỳnh Thy đã tỉnh lại dưới lầu sát sao, cắn răng không ra tiếng.
Tiếng gió bên ngoài quá lớn, cách tầng ba lại xa, tưởng chừng sẽ không nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ, nhưng có lẽ Trân Hiền có mang theo micro hay gì đó, giọng hai người nói chuyện vang lên rõ rệt trong phòng.
“Trân Hiền, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh trai tôi và Lê Quốc Nam đâu, họ đang ở đâu?” Giọng nói rất yếu ớt, nói hai câu lại thở hổn hển một hơi.
Tiếng gió ào ào chốc lát vang lên, nghe như bị bệnh.
“Tô Kiến Định và Lê Quốc Nam không phải ở ngay phía trước, cô Tô, cô có thể từ từ lựa chọn! Dù sao chúng tôi cũng không phải làm từ thiện, lần này cô chỉ có thể đưa một người đi, cần phải suy nghĩ kỹ!” Không vòng vo, thậm chí không thành câu.
Sau khi nói rõ ràng ngắn gọn, liền quay người trở lại.
“Ý gì chứ! Trần Hiền, rốt cuộc anh có ý gì hả? Cái gì gọi là chỉ có thể đưa một người đi! Anh quay lại đây, Trần Hiền, anh đưa cho…” Chỉ mơ hồ nghe được nửa đầu, nửa sau theo Trần Hiền rời xa, hoàn toàn không nghe thấy gì.
Hoắc Hải Phong nheo mắt, hàm răng cắn chặt.
Chỉ được đưa một người đi…
Quả nhiên anh nghĩ không sai, con cáo già Trần Tuấn Tú căn bản chỉ muốn nửa đời sau của họ sống trong đau khổ, loại chuyện này, Quỳnh Anh của anh lương thiện như vậy, chọn người nào cũng sẽ khiến cô suy sụp.
“Trần Tuấn Tú, ông đúng là một kẻ „ điên…
“Đúng, mày nói đúng, Hoắc Hải Phong, kể từ khi mày ép chết Tuyết Phương của tao, tao đã hoàn toàn phát điên, mọi hy vọng trong cuộc đời này của tao, đều bị chúng mày dập tắt.
Trơ mắt nhìn người thân yêu chết trước mặt, loại cảm giác này chúng mày sẽ không bao giờ hiểu! Nếu chúng mày đã không hiểu thì tao bắt chúng mày cũng nếm trải qua”
Hai hàng nước mắt chảy dài, Trần Tuấn Tú dùng sức đẩy Hoắc Hải Phong lùi về sau hai bước, nỗi tuyệt vọng và oán hận trong mắt lộ ra, ngửa đầu cười ra nước mắt, những sợi tóc bạc trên đầu lộ ra và khuôn mặt đã hằn đầy nếp nhăn, từ trên xuống dưới có mùi u ám kinh khủng, giống như một ác ma chui ra từ địa ngục, chứa đầy ác ý.
“Vũ Tuyết Phương vì Trần Mộc Châu tự mình chọn nhảy xuống, Trần Tuấn Tú, bà ấy vốn không muốn sống, tự bà ấy muốn chết, không liên quan gì đến chúng tôi! Từ đầu đến cuối, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ để bất kỳ ai chết, tất cả mọi thù hận của ông đều do chính Trần Tuấn Tú ông tạo thành.
Ông có từng nghĩ, Vũ Tuyết Phương bà ấy vì phát hiện ra bộ mặt thật của ông mới đau lòng nhảy xuống biển không?”
Hoắc Hải Phong vừa nói vừa ấn thiết bị báo động trên quần áo, hai mắt anh nhìn Trần Tuấn Tú gắt gao, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...