Giờ lại muốn dụ Hoắc Hải Phong tới đây, lỡ như Hoắc Hải Phong cứu cả hai người kia về, không phải là mất nhiều hơn được sao? Không thể hiểu nổi, Trần Hiền nâng tay vuốt lên cằm mình, đầu mày đều đã nhăn chặt, cúi đầu suy tư.
“A, con nhớ kỹ cho bố, bất kì lúc nào, bản thân phải tìm tới tận cửa để nói điều kiện thì đều là hạ sách.
Đợi người tìm tới tận cửa, điều kiện tự nhiên cũng do chúng ta tùy ý đưa ra.
Đến lúc đó phải xem anh em Tô Kiến Định và Tô Quỳnh Thy ở trong lòng Hoắc Hải Phong quan trọng tới mức nào rồi.
Nhớ rõ, tin này nhất định phải gửi trực tiếp cho Tô Quỳnh Thy, còn nữa, con đi tìm tín vật quan trọng của Tô Kiến Định gửi cùng nữa”
Trong đầu ông ta có cảm trăm ngàn suy nghĩ, lần này, mặc kệ là Hoắc Hải Phong cứu người hay là không cứu người thì nhất định cũng sẽ tổn thất nặng nề.
Người nhà họ Tô quả nhiên là rất hữu dụng, mười năm trước đã giúp ông ta một lần, mười năm sau lại giúp thêm ông ta lần nữa, quả thật đúng là phúc tinh của nhà họ Trần bọn họ mài Đã kiểm tra cả một ngày mà vẫn chẳng thu được gì, Tô Quỳnh Thy buồn bã ngồi trong phòng, trong lòng vô cùng rối loạn, tuy rằng cô tin Hoắc Hải Phong nhất định có thể tra được ra chuyện này nhưng dựa vào thế lực của Sunrise, tra tới giờ rồi mà vẫn không có chút tin tức nào thì sợ rằng…
“Mẹ, mẹ đang nghĩ gì thế?” Cả một ngày trời Tô Quỳnh Thy chỉ ngồi như thế, Tô Hướng Minh cũng ngồi cùng với co.
Thấy trời sắp tối cả rồi, Tô Quỳnh Thy vẫn chẳng có phản ứng gì, cơm cũng không ăn, nói cũng chẳng nói, hai mắt mơ hồ trống rỗng, cậu bé thấy mà đau lòng, không nhịn được nắm lấy tay áo cô.
“Mẹ, cậu bị bắt cóc, con cũng rất khó chịu, nhưng mà nếu giờ mẹ không chịu chăm sóc bản thân thì đợi tới khi cậu về, nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ, cậu sẽ càng thấy khó chịu hơn đó!”
Biết mẹ mình hiện tại vô cùng đau lòng, Tô Hướng Minh đột nhiên bổ nhào vào trong lòng Tô Quỳnh Thy, cọ tay chân lên người cô, ôm lấy cổ cô, cơ thể bé nhỏ, động tác nhẹ nhàng, sắc mặt lại đau lòng này khiến cho ai nhìn thấy cũng thấy thương.
“Mẹ không sao, Hướng Minh ngoan, chỉ là mẹ hơi mệt một chút thôi, cũng đã không còn sớm nữa, con đi ăn chút gì đi, để mẹ ở một mình một lát.”
Từ sau khi anh trai mất tích, đầu óc cô đã trống rỗng hết cả, nhiều năm như thế, cô dường như chẳng làm được chuyện gì có thể giúp đỡ được mọi người, hiện tại vẫn như thế, nếu không có Hoắc Hải Phong hỗ trợ, chỉ dựa vào một mình cô, sợ là cả đời này cũng chẳng thể nào tìm được.
Tới lúc này cô mới hiểu được bản thân rốt cuộc vô dụng như thế nào, Tô Quỳnh Thy nâng hai tay lên ôm mặt, nước mắt tràn ra theo khe tay, nhỏ xuống đùi, tiếng nức nở khe khẽ từ trong phòng truyền ra để lộ nỗi đau xót vô ngần.
“Thưa cô, cậu chủ có gửi tin về, cô mau ra xem một chút đi!” Chưa đợi Tô Quỳnh Thy khóc xong thì đã có tiếng gõ cửa vang lên, từ bên kia cánh cửa đã truyền đến tiếng nói già nua mang theo chút hưng phấn vui mừng của quản gia.
Cố sức lau đi nước mắt trên mặt, Tô Quỳnh Thy xô cửa xông ra ngoài, dáng vẻ vui mừng: “Ở đâu? Tin tức ở đâu?” Túm chặt lấy tay quản gia, Tô Quỳnh Thy vừa khóc lại vừa cười, hai mắt tỏa ra ánh sáng có chút điên cuồng.
“Cậu chủ chỉ gửi về một bức thư thôi, cô xem thử đi!” Đưa bức thư trong tay cho Tô Quỳnh Thy, vẻ mặt quản gia cũng mang ý cười, nói.
Vội vàng mở chiếc phong bì có hơi †o này ra, thứ rơi xuống đầu tiên chính là một miếng ngọc bội, Nó leng keng một tiếng rơi xuống đất, nhưng cũng không bị rơi vỡ, chỉ lần một vòng rồi dừng lại, nằm im bên chân cô.
Tô Quỳnh Thy không dám tin cúi người nhặt miếng ngọc lên.
Miếng ngọc bội này cô biết, bản thân cô cũng có một miếng.
Đây là miếng ngọc mà bố đã đeo lên cổ hai anh em khi bọn họ mới sinh.
Đã qua nhiều năm rồi họ vẫn chưa từng tháo ra, không ngờ nó lại nằm trong phong bì này, siết chặt lấy miếng ngọc trong tay, Tô Quỳnh Thy lau nước mắt trên mặt, run rẩy rút ra tờ giấy mỏng manh đang hé ra trong phong bì, bên trên chỉ có một hàng chữ rất đơn giản: “Tất cả vẫn bình an, không cần lo lắng!” Cô lại kiểm tra cẩn thận xác nhận trong phong bì thật sự không còn gì nữa.
Cầm bức thư trong tay, Tô Quỳnh Thy lặng người đứng tại chỗ, chỉ có một câu như thế, lại chẳng nói thêm gì, thứ này rõ ràng không phải là Tô Kiến Định gửi, nhưng mà đã có ngọc bội thì chắc chắn là Tô Kiến Định đang ở trong tay đối phương, chỉ là không biết gửi thứ này về là có ý gì, là uy hiếp, hay là…
“Là ai đưa thứ này tới, có còn nhớ rõ dáng vẻ của người đó không?” Giọng nói trầm thấp pha chút mỏi mệt, Hoắc Hải Phong lững thững đi tới, vừa nói vừa cầm lấy phong bì trong tay Tô Quỳnh Thy, cẩn thận mở ra xem lần nưa.
“Anh Phong, vẫn chưa có tin tức gì sao?” Thấy Hoắc Hải Phong đã tới, trái tim Tô Quỳnh Thy lập tức siết chặt, cô tiến lên hai bước nắm lấy ống tay áo của anh, ngẩng đầu, hai mắt ướt đẫm nước mắt mơ hồ nhìn anh, hỏi.
“Tạm thời vẫn không có, nhưng chắc là người đã bị Trần Tuấn Tú đưa theo xuất ngoại rồi, anh đã bảo Lâm Tiến Quân đi kiểm tra rồi.
Dưới danh nghĩa của Trần Hiền có một một chiếc máy bay tư, đêm qua đã cất cánh, bay ra khỏi Hải Phòng, nhưng cụ thể bay tới đâu thì bây giờ vẫn đang điều tra, chắc là sáng mai sẽ có tin.”
Cả một ngày tìm kiếm, mấy camera giám sát xung quanh biệt thự nhà họ Trần và trên đường đi gần như đều đã bị xem hết cả rồi, chỉ tìm được mấy cảnh ở sân bay mà thôi, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy buổi chiều cùng ngày Trần Tuấn Tú về nước, nửa đêm lại bay ra nước ngoài, những cái khác đều không được ghi lại.
Chỉ là dựa vào một mình Trần Tuấn Tú thì căn bản sẽ không thể xóa sạch tất cả cameras trên đường, xem ra người sau lưng ông ta đã đã ý tới Sunrise và TQT rồi.
Lần này, sợ là lành ít dữ nhiều.
“Đã ra nước ngoài rồi thì sao có thể tra nữa? Anh Phong, anh nói anh em bây giờ còn… Tô Quỳnh Thy lau đi nước mắt trên mặt, buông tay áo Hoắc Hải Phong ra, lảo đảo lùi lại phía sau vài bước.
Nếu Trần Tuấn Tú có bản lĩnh lớn tới thế, có thể thần không biết quỷ không hay đưa người ra nước ngoài thì muốn giết người diệt khẩu sau đó xử lí xác xóa dấu vết cũng không phải là chuyện khó.
Hơn nữa, tất cả những người ở Hải Phòng đều biết ông ta đưa con xuất ngoại, chuyện không có chứng cứ rõ ràng như thế, cho dù có lập án điều tra thì cũng chẳng có bao nhiêu hy vọng cả.
“Vốn dĩ có hơi khó khăn, nhưng mà nếu ông ta đã muốn cho chúng ta tìm tới thì việc tìm ông ta lại đơn giản hơn rất nhiều!” Hoắc Hải Phong nhìn bức thư và ngọc bội trong tay, mày lại càng nhăn chặt, vốn anh còn tưởng rằng Trần Tuấn Tú đưa Tô Kiến Định và Lê Quốc Nam đi là muốn diệt trừ hai nhà này trước, nhưng từ tình hình hiện tại thì đến tám phần là muốn tiêu diệt Sunrise trước rồi, chuyện này hơn nửa mũi nhọn đều là hướng về phía anh.
“Ông ta muốn chúng ta tìm đến ư?
Anh Phong, anh có biện pháp gì không? Anh em có chuyện gì hay không? Hiện tại rốt cuộc bọn họ đang ở đâu chứ? Anh Phong…” Nắm lấy tay Hoắc Hải Phong, Tô Quỳnh Thy chỉ thiếu điều không treo lên người anh, gương mặt ngập tràn vẻ lo lắng cùng mơ hồ, hỏi liên tiếp.
“Ngày mai anh sẽ cho em câu trả lời thuyết phục, giờ thì em cứ đi nghỉ ngơi một chút đã, thấy em như vậy, đến cả tâm trạng đi tìm người anh cũng mất hết cả rồi!”
Hoắc Hải Phong nắm lấy tay cô đưa vào trong phòng.
Anh vươn tay sờ lên gương mặt nhỏ nhắn tiêu tụy tái nhợt của cô, đau lòng vô cùng, giọng điệu cũng cực kì dịu dàng.
“Nhưng mà giờ em không thể nào ngủ được, Phong, em… Bị ép nắm xuống giường, Tô Quỳnh Thy hơi giấy người, muốn ngồi dậy.
Không có tin tức xác thực, hiện giờ cô lo lắng tới mức không thể nằm xuống giường nổi chứ nói gì tới đi ngủ.
“Tất cả mọi chuyện đều có anh lo liệu rồi! Quỳnh Thy, em ngoan một chút được không? Nếu em không muốn nghỉ ngơi, thì em ở cạnh anh một lát được không, anh mệt rồi!” Thấy không ép được cô, Hoắc Hải Phong vươn tay cởi áo khoác ngoài ra, ôm cơ thể nhỏ nhắn của cô cùng nằm xuống.
Hơi thở quen thuộc, mùi hương quen thuộc, đã hơn năm năm không cảm nhận được, mọi mệt mỏi trong cơ thể lập tức truyền ra cả rồi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...