Lâm Tiến Quân nghĩ mãi mà không rõ người đứng sau muốn làm cái gì.
Anh ta chăm chú quan sát hợp đồng một lần, đúng là hợp đồng chính quy theo quy cách của Sunrise.
Nhưng công trình này cũng không phải là do Sunrise quản lý mà là nhà họ Lê.
Như thế có chút kỳ quái, Lâm Tiến Quân lấy điện thoại ra rồi chụp lại hợp đồng một cách cẩn thận.
Sau đó mới đưa lại cho ông kia, anh ta cúi người rồi nói với ông kia: “Thưa ông, hợp đồng này không có vấn đề gì nhưng công trình đó không phải do Sunrise quản lý.
Có phải là ông bị người khác lừa gạt rồi không? Hay là ông vào công ty với tôi trước rồi từ từ nói chuyện.”
Chuyện này có hơi phức tạp, anh ta vốn còn tưởng rằng có người nuốt riêng tiên công trình nhưng bây giờ lại có liên quan tới nhà họ Lê.
“Tôi có thể đi vào với cậu nhưng người của tôi phải ở bên ngoài đợi tôi.
Nếu chuyện này chưa được giải quyết thì người bên ngoài sẽ không đi.
Khi xưa là người của Sunrise ký hợp đồng, dấu cũng là của Sunrise các người.
Bây giờ cậu lại nói với tôi là công trình này là do nhà họ Lê quản lý, cậu lừa ai đây chứ? Cậu thấy tôi dễ lừa vậy sao?”
“Không phải không phải đâu thưa ông, ông hiểu nhầm tôi rồi, nếu như chuyện này đã liên quan tới Sunrise chúng tôi thì chắc chắn chúng tôi sẽ tra tới cùng.
Ông cứ yên tâm đi, tôi chỉ thấy ông dẫn một đoàn người tới mà cứ để họ ở ngoài phơi nắng cũng không tốt.
Đi vào nghỉ ngơi trước, nếu như chuyện này xử lý không đúng theo ý của ông thì ông đi ra cũng không muộn mà đúng không?”
Lâm Tiến Quân không muốn làm to chuyện, năn nỉ đe dọa gì anh ta cũng đã nói hết rồi mới có thể dẫn hết đám người này vào công ty trước khi mọi người đi ăn cơm.
Còn sai người mang nước trà và bánh trái tới hầu hạ sau đó mới dẫn ông kia vào phòng họp.
“Ông ngồi đây đợi một chút” Lâm Tiến Quân dẫn người tới phòng họp thì quay người đi về phòng làm việc của mình mà gọi điện thoại cho Chủ tịch với vẻ mặt lạnh lùng.
“Chủ tịch, tôi đã xem qua hợp đồng rồi, công trình trong hợp đồng là công trình của nhà họ Lê, nhưng con dấu lại là của công ty chúng ta.
Nhưng người ký tên tôi chưa thấy ở Sunrise lần nào, có lẽ chuyện này đã được âm mưu từ lâu!” Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, Lâm Tiến Quân nhớ lại hợp đồng lúc nãy, chẳng hề để lại một chút lỗ thủng nào cả.
Đúng là bình thường hợp đồng, con dấu cũng không có gì khác thường, xem ra chuyện này không nhận cũng phải nhận rồi.
“Tìm Lê Quốc Nam tới tra xem công trình đó đến cùng là như thế nào.
Nhất định phải tìm được người ký tên, đến cùng là tại sao con dấu của Sunrise lại rơi vào tay của kẻ khác.
Tra cho rõ, công ty cũng đến lúc thay máu rồi.
Một lớp vừa san bằng, một lớp khác lại nổi lên.
Chuyện này còn phiền phức hơn những gì anh tưởng tượng.
Hoắc Hải Phong đứng bên cạnh cửa sổ rồi nhìn về mặt hồ đang dậy sóng đẳng xa, trong lòng anh đã đoán được đại khái là ra tay.
Xem ra Trần Tuấn Tú còn khó xử lý hơn những gì anh tưởng tượng.
Ông ta đã mưu tính nhiều năm như thế rồi, sợ rằng cuộc sống sau này của anh cũng không được yên bình rồi.
Hoắc Hải Phong cúp điện thoại, bây giờ anh còn không thể ra khỏi nhà, trừ khi tìm được Trần Mộc Châu.
Anh cũng đã hiểu vì sao Trần Tuấn Tú cứ nhất quyết đổ cho anh chuyện này, nói là Trần Mộc Châu bị anh bắt cóc.
Bây giờ xem ra ông ta chỉ là muốn để anh không thể ra khỏi cửa.
Như thế thì ông ta muốn đối phó với Sunrise cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Dự cảm không tốt trong lòng Hoắc Hải Phong càng ngày càng mạnh mẽ, anh mím môi rồi suy nghĩ.
Nếu như mục tiêu của Trần Tuấn Tú là Sunrise thì cũng không cần thiết phải ra tay với TQT.
Nếu như mục tiêu của Trần Tuấn Tú vẫn luôn là người nhà họ Tô thì tại sao lại ra tay với Sunrise chứ? Lâm Tiến Quân thấy điện thoại đã ngắt kết nối thì quay trở lại phòng họp.
Chắc chắn Sunrise không bỏ khoản tiên này, dù sao công trình cũng là của nhà họ Lê.
Còn rất nhiêu chuyện chưa tra rõ ràng, gì thì cũng phải khuyên người về trước rồi nói.
Ông già này rất khó chơi, Lâm Tiến Quân tốn cả buổi chiều trên người ông ta mới có thể miễn cưỡng khuyên được người quay về.
Anh ta lau mồ hôi trên đầu rồi gọi điện báo cáo tình huống cho Hoắc Hải Phong, sau đó lại quay đầu vào công việc.
Mặc dù Tô Quỳnh Thy không đi ra ngoài nhưng qua tin tức trong điện thoại cô vẫn biết chuyện của Sunrise.
Trên mạng nói rất lập lờ nước đôi, lòng của cô cũng không yên theo.
Cô chờ tin cả ngày nhưng đến cuối cùng vẫn không biết rõ là đã xảy ra chuyện gì.
Tới tối, Hướng Minh và Tô Kiến Định lần lượt về nhà, tâm trạng buồn bực của cô mới tốt hơn một chút.
Cô chọt chọt cơm trong chén của mình rồi thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Tô Kiến Định một chút.
Cho dù Tô Kiến Định có cúi đầu thì cũng cảm nhận được ánh mắt muốn nói lại thôi của cô, anh ấy ăn cũng gần xong rồi nên dứt khoát buông đũa trong tay xuống rồi đặt hai tay lên bàn.
Anh ấy nhìn Tô Quỳnh Thy rồi hỏi: “Quỳnh Thy có chuyện gì muốn nói với anh à?” Tất cả ý nghĩ của cô đều đã viết hết lên mặt, anh ấy có dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể đoán ra được đến cùng cô muốn nói cái gì.
Mặc dù trong lòng Tô Kiến Định vẫn có chút không muốn để cho em gái mình quan tâm tới Hoắc Hải Phong nhưng đến cùng vẫn là em gái mình, nên chiều vẫn là chiều.
“Không có gì, chỉ là em muốn biết đến cùng Sunrise bị cái gì.
Trên mạng nói rất nghiêm trọng, anh Phong bây giờ còn không được đi ra khỏi nhà, chuyện của Trần Mộc Châu còn chưa có kết quả.
Bây giờ lại thêm chuyện này…
“Sao, lo lắng cho Hoắc Hải Phong à?” Giọng điệu của Tô Kiến Định có chút không vui, anh ấy gõ bàn một cái theo thói quen.
Ánh mắt anh ấy nhìn về phái Tô Quỳnh Thy mang theo một chút hận rèn sắt không thành thép, đợi một lúc sau anh ấy mới nói: “Nếu không anh đưa em sang chỗ anh Phong của em ở mấy ngày nhé, xem cậu ta có còn sống hay không…
“Anh, anh biết em không có ý này rồi mà.
Chỉ là trước đây Hoắc Hải Phong đã từng cứu em, nên em mới quan tâm tới anh ta một chút.’ Tô Quỳnh Thy ngắt lời Tô Kiến Định, cô nằm dài lên bàn rồi nhìn chăm chằm vào anh ấy.
“Được rồi, anh biết rồi, để ngày mai anh đi xem sao rồi vê báo cáo tình hình với em nhé?” Tô Kiến Định giơ tay gõ vào đầu Tô Quỳnh Thy một cái rồi đứng dậy đi lên lầu, thậm chí còn chẳng thèm nhìn cô thêm một cái.
Tô Quỳnh Thy hơi sửng sốt một chút, cô nằm dài lên bàn rồi quay đầu, đúng lúc đối mặt với ánh mắt của Hướng Minh.
Cậu bé ngồi ở một bên, tư thế còn tiêu chuẩn hơn người làm mẹ là cô đây.
Lúc này cậu bé cũng đã ăn xong, đang chuẩn bị trượt xuống ghế.
“Mẹ cứ nhìn Hướng Minh làm gì thế ạ?” Tô Hướng Minh vốn đang định đi xuống nhưng không biết sao mẹ lại nhìn mình.
Bây giờ cậu bé cảm thấy xuống cũng không phải mà không xuống cũng không phải.
Cậu bé đưa hai tay chống lên ghế, tư thế rất là kỳ lạ.
“Không có gì, để mẹ ôm con xuống nhé.” Tô Quỳnh Thy đi qua ôm lấy con trai đi lên lâu.
Sau khi về nước, cô vốn muốn ở bên cạnh Hướng Minh nhiều hơn nhưng không ngờ rằng thời gian ở bệnh viện lại dài đến thế.
Trong khoảng thời gian này đã bỏ bê Hướng Minh rất nhiều.
Con nít lớn nhanh, mới có mấy ngày không gặp mà cô đã cảm thấy Hướng Minh lại cao hơn một chút rồi, càng ngày càng giống Hoắc Hải Phong.
“Mẹ ơi, mẹ còn chưa khỏe hẳn, để con tự đi đi ạ.’ Cậu bé nhẹ nhàng giãy dụa hai cái rồi cất lời muốn xuống.
Hai tay cũng rất thành thật mà ôm lấy cổ của Tô Quỳnh Thy.
Đã lâu lắm rồi cậu bé không được mẹ ôm nên trong lòng của cậu bé còn có chút tủi thân.
“Là mẹ không tốt, mấy ngày này mẹ hứa sẽ ở nhà với Hướng Minh nhé.” Tô Quỳnh Thy dùng trán mình cụng vào trán của Tô Hướng Minh rồi nói.
Khoảng thời gian này cô ở trong bệnh viện, chỉ thỉnh thoảng mới được gặp con trai một lần, hơn nữa trong lòng cũng đang chất chứa nhiều chuyện không vui nên cũng không nhìn ra được sự khác lạ của cậu bé.
Đây là lỗi của cô.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...