Hoắc Hải Phong ngồi ở một bên khác, dường như anh đoán được Tô Kiến Định nghĩ gì nên cũng không để ý tới anh ấy mà chỉ ngồi im một chỗ.
“Anh dẫn các em ra ngoài trước:” Tô Kiến Định an ủi Tô Quỳnh Thy một lúc, Chu Thanh cũng đã xử lý thủ tục xong rồi.
Mặc dù Hoắc Hải Phong cũng được cho phép về nhà nhưng những ngày gần đây anh đều phải ở trong nhà, không có sự kiện đặc biệt gì thì không được ra khỏi cửa.
‘Tô Quỳnh Thy nhìn thoáng qua Hoắc Hải Phong với vẻ đồng tình rồi mím môi đợi Tô Kiến Định về nhà họ Tô.
“Anh, đến cùng là nhà họ Trần có ý gì đây, em tin là Hoắc Hải Phong không phải loại người như thế!” Cô ngồi xuống salon rồi nói với vẻ mặt không cam lòng.
“Chuyện này Hoắc Hải Phong sẽ tự giải quyết, em cứ yên lòng ở nhà đợi là được.
Tô Kiến Định nhíu mày nhìn cô, sắc mặt của anh ấy có chút thay đổi.
“Nhưng mà anh…’ Tô Quỳnh Thy trở mắt nhìn Tô Kiến Định đi ra ngoài, cô chỉ có thể đứng tại chỗ thở dài một cách bất đắc dĩ.
Thật không biết là khi nào những chuyện này mới có thể kết thúc.
Cô luôn cảm thấy có người đang đứng ở phía sau điều khiển mọi thứ.
Trong lòng đang rối bời nên Tô Quỳnh Thy cũng chẳng có tâm trạng làm cái gì.
Cô ủ rủ vê phòng rồi nằm lỳ trên giường mà xem điện thoại.
Biệt thự nhà họ Trần, trong căn phòng ngầm dưới lòng đất, Trần Mộc Châu dần dần tỉnh lại, trước mặt cô ta vẫn là một màu đen kịt.
Cô ta không kiêm chế được mà rên rỉ vì quá đau đớn.
“Anh nói xem đến cùng là Chủ tịch muốn nhốt cô ta tới khi nào?” Một giọng nam thô kệch vang lên.
“Cái này ai mà biết được chứ? Nhưng mà tôi nghe nói người cầm quyền của Phước Sơn gần đây cứ kêu gào với Chủ tịch nói phải khiến anh ấy giao người ra ngoài.
Bình thường không thấy gì nhưng không ngờ người này vẫn còn có chút tấm lòng người bố đấy…”
Giọng nói này mang theo chút trêu chọc, vẫn là giọng nói của người đánh cô ta ngày hôm qua.
Sắc mặt của Trần Mộc Châu cứng đờ, hôm qua cô ta còn chưa nói gì thì đã bị đánh một trận.
Mặc dù lúc đầu cô ta cũng không tin rằng Hoắc Hải Phong sẽ bắt cóc mình nhưng bây giờ nghe hai người kia nói thế thì đã tin vào chuyện này từ lâu rồi.
Mắt của Trần Mộc Châu bị vải đen che lại nên cô ta không thể thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, cô ta siết chặt tay rồi thử mở miệng hỏi: “Hai anh gì ơi, những gì anh vừa nói là thật sao?”
“Sao lại không, Trần Tuấn Tú còn muốn cứu cô đó cô Mộc Châu à.
Xem ra mạng của cô vẫn còn có giá trị lắm…” Một người trong đó đi tới trước người cô ta rồi nói với vẻ châm chọc, Trần Mộc Châu nghe thế thì tức nghiến răng nghiến lợi.
“Nếu anh đã biết mạng của tôi còn có giá… chỉ cần anh có thể thả tôi đi thì anh muốn bao nhiêu tiên bố tôi cũng sẽ cho các anh.
Đến lúc đó tôi thê sẽ đưa các anh rời khỏi Hải Phòng, sống thoải mái cả một đời.”
Cầu người mới mở miệng, giống là ném lòng tự trọng của mình xuống đất cho người ta dẫm đạp.
Mặt Trần Mộc Châu tái đi, cô ta là cô cả nhà họ Trần, người cao quý nhất Hải Phòng này, chưa bao giờ phải hèn mọn tới mức độ này.
Hoắc Hải Phong, Tô Kiến Định, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ để cho những người này phải trả giá.
“A, mua chuộc hai anh em chúng ta cơ đấy.
Nhưng là chúng tôi chẳng có chút hứng thú gì với chút tiền đấy của cô cả, Chủ tịch cho cũng không ít.
Nhưng… nếu như cô để cho hai anh em chúng tôi… chơi một lát thì chúng tôi có thể suy nghĩ lại đấy!” Giọng nam thô kệch vang lên, ý của anh ta trong lời nói lại khiến cho Trần Mộc Châu như rơi vào hầm băng, lạnh toát cả người.
Một người khác cũng nói hùa theo: “Đúng đúng, tôi đã lớn tới chừng này rồi nhưng vẫn chưa được nếm thử mùi vị cô chiêu đâu đấy.
Nếu cô phục vụ anh em chúng tôi hài lòng thì để cô đi cũng không phải là không có khả năng… Ha ha hal” “Các anh!”
Trân Mộc Châu không kiêm chế được mà bật khóc, cả người cô ta đều bị trói rất chặt, chỉ có thể tức giận mà uốn éo.
Bộ dạng uốn éo của cô ta lại càng làm cho hai người đàn ông trước mặt cười càng to hơn.
“Cô Mộc Châu suy nghĩ một chút đi, dù sao thì tối nay có lẽ sẽ bắt đầu vòng trừng phạt thứ hai rồi.
Buổi tối hôm nay anh em chúng tôi sẽ không dễ nói chuyện như thế nữa đâu” Người đàn ông kia nói xong thì hừ lạnh một tiếng rồi mở cửa đi ra ngoài.
Tầng ngầm trở nên yên lặng, Trân Mộc Châu siết chặt nắm đấm, cô ta dựa vào ghế.
Những vết thương bị roi đánh trên người cô ta vẫn còn rất rõ, tối nay sẽ lại càng thêm sâu.
Nước mắt của Trần Mộc Châu cứ thế mà rơi xuống từng giọt, cô ta càng khóc thì lại càng hận đám người Hoắc Hải Phong.
Khát vọng muốn thoát khỏi đây của cô ta dần dân vượt lên mọi cái khác.
Cô ta hận không thể ra ngoài ngay bây giờ rồi để cho những người kia chôn chung với mình.
Hai người kia đi ra khỏi tâng ngầm rồi đi vê phía phòng đọc sách trên lầu.
“Ông chủ, mọi chuyện đã xong xuôi cả rồi.
Những lời cần nói đều đã nói cho cô chủ nghe” Hai người cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân, không dám đối mặt với Trân Tuấn Tú đang ngồi sau bàn đọc sách kia.
Một người có thể ra tay với con gái mình nuôi dạy hơn hai mươi mấy năm trời một cách tàn nhẫn như thế thì đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hai người họ.
“Được rồi, hai giờ đêm nay tôi đi cứu người, phải đảm bảo rằng nó đã ngất đi” Trần Tuấn Tú gật gật đầu rồi nhìn hai người đàn ông trước mặt.
Nhà họ Tô, nhà họ Hoắc, sớm muộn gì thì ông ta cũng sẽ để cho bọn họ trả giá đắt.
Hoắc Hải Phong trở về nhà cũ nhà họ Hoắc với sắc mặt u ám, anh ngồi trong sảnh lớn còn Lâm Tiến Quân đứng bên cạnh không dám nói câu nào.
“Tìm thấy Trân Mộc Châu chưa?” Hoắc Hải Phong càng nghĩ càng tức giận, anh nhíu mày rồi nói với vẻ hung tơn.
“Tạm thời còn chưa tra được gì, nhưng hẳn là không rời khỏi biệt thự nhà họ Trần.
Người của chúng ta đã điều tra rất lâu ở xung quanh biệt thự nhưng vẫn không hề có tin tức nào.
Ông cáo già Trần Tuấn Tú này đã giấu người đi rồi.” Lâm Tiến Quân luôn giữ quy tắc nhưng bây giờ anh ta lại thốt ra hai chữ cáo già thì cũng thấy được đã tức tới mức không thể kiềm chế.
Chưa từng rời khỏi biệt thự nhà họ Trần…
Hoắc Hải Phong nhíu mày rồi đột nhiên anh nghĩ ra được cái gì: “Tra xem biệt thự nhà họ Trần có từng sửa chữa trong mấy năm gần đây không.
Có sửa chữa trang trí hay gì khác không.
Có tin tức thì báo ngay cho tôi” “Vâng thưa Chủ tịch.
Anh còn mệnh lệnh gì khác không?” Không biết là Chủ tịch đang nghĩ tới chuyện gì, Lâm Tiến Quân rất thắc mắc nhưng cũng không cất tiếng hỏi mà dứt khoát đứng sang một bên.
“Tạm thời không có, đi làm chuyện này trước đi” Trần Mộc Châu mất tích, đột nhiên Trần Tuấn Tú lại làm một màn kịch như thế, khiến cho anh không có cách nào trở tay.
Hoắc Hải Phong chưa từng nghĩ rằng ông ta còn có thể ra tay với con gái của mình.
Anh đang suy nghĩ thì có người tới báo rằng Tô Kiến Định đến.
Bây giờ Hoắc Hải Phong mới tỉnh táo lại rồi để người giúp việc dẫn người vào.
“Chuyện của Trần Mộc Châu, cậu thấy thế nào?” Tô Kiến Định vừa ngồi xuống thì đi thẳng vào vấn đề, anh mở miệng hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa có đầu mối gì, không rõ là đến cùng Trần Tuấn Tú đang muốn làm cái gì nữa.
Nhưng tôi đã cho người đi điều tra rồi, nếu kết quả đúng như tôi nghĩ thì có lẽ tôi cũng đã biết Trần Mộc Châu đang ở đâu.” Hoắc Hải Phong nghe thấy thế thì cũng nói ra cách nghĩ của mình.
Tô Kiến Định nhíu mày rồi phất tay với Chu Thanh đứng sau.
Chu Thanh vẫn luôn chú ý tới Tô Kiến Định, anh ta thấy vậy thì vội vàng đi lên rồi đặt túi hô sơ lên tay anh ấy.
Xong chuyện thì lại im lặng lùi vê phía sau.
“Đây là cái gì?” Hoắc Hải Phong ngồi thẳng người, trong lòng anh có chút không yên.
“Tin tức vừa mới nhận được, cậu tự xem một chút đi.” Tô Kiến Định nói xong thì đưa túi hồ sơ của mình cho anh.
Tô Kiến Định ngồi dựa vào ghế salon, lông mày anh ấy vẫn luôn nhíu lại, có thể thấy được những gì mà anh rất lo lắng không hề ít hơn Hoắc Hải Phong.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...