“Đến cùng anh là ai? Bắt tôi tới đây làm gì?” Trần Mộc Châu thở hổn hển rồi la lớn.
“Xuyt! Cô Châu à… ông chủ nhà chúng tôi nói là đừng tưởng rằng mẹ cô nhảy xuống biển là có thể xóa bỏ hết những tội lỗi trên người cô.
Nên trả thì cô vẫn phải trả mà thôi!” Giọng nam này nghe rất trong trẻo, có lẽ tuổi tác không lớn lắm.
“Hoắc Hải Phong… hay là Tô Kiến Định!” Cô ta chưa từng nghe thấy giọng của người này bây giờ.
Nhưng chuyện trên vách đá cũng chỉ có mấy người biết, người muốn tìm cô ta báo thù thì lại càng ít.
“Ông chủ của chúng tôi nói rồi, cô không cần biết những chuyện này, chờ sau khi cô trả xong nợ thì tự nhiên sẽ thả cô đi.” Giọng của người đó vừa dịu dàng vừa trong trẻo, đây là chất giọng mà Trần Mộc Châu thích.
Nhưng bây giờ những lời mà anh ta nói ra lại khiến cô phải rùng mình.
“Bắt cóc là phạm pháp, chẳng lẽ bọn họ không sợ tôi đi ra rồi tố cáo bọn họ sao?” Trân Mộc Châu không cam lòng bị giam cầm ở đây, đôi mắt của cô ta bị miếng vải đen che lại nên chỉ có thể nhìn thấy ba bóng ngoài đang đứng cách đó không xa.
“Chúng tôi chỉ là phụ trách thi hành mệnh lệnh mà thôi, chúng tôi không có quyền phản kháng.
Cô Châu vẫn nên tiết kiệm một chút sức đi.
Dù sao… quá trình này cũng không được dễ chịu lắm đâu”
Trần Mộc Châu nghe thế thì cố gắng giãy dụa, cơ thể của cô ta bị trói chặt rồi lăn lộn trên mặt đất cứ như con côn trùng.
Đối phương trở nên im lặng, cách đó không xa vang lên tiếng lao xao, giống như là đang tìm công cụ gì vậy.
Những thứ mà mình không nhìn thấy là đáng sợ nhất, mặt của Trần Mộc Châu tái đi, nước mắt lăn dài trên gương mặt, thấm ướt khăn bịt mắt màu đen kia.
Nhưng việc này cũng khiến cho cô ta có thể nhìn rõ ba người trước mặt một chút, nhưng cũng chỉ là một bóng người mà thôi.
Trần Mộc Châu nhận ra được mình không thể nào chạy thoát thì đã bình tĩnh lại, cô ta nằm trên đất giống như là đã chấp nhận sự thật này vậy.
Chẳng hề có chút phản kháng.
Cách đó không xa, Trân Tuấn Tú ngồi một bên rồi nở một nụ cười.
Mấy tên đi theo ông ta đã chọn công cụ xong rồi, im lặng không nói rồi đi về phía Trần Mộc Châu.
Mặc dù Trần Tuấn Tú có chút do dự nhưng cuối cùng ông ta vẫn chọn đưa Trần Mộc Châu tới căn phòng ngầm này.
Nếu như đưa người ra ngoài mà hoàn hảo không bị thương chút nào thì nói không chừng vẫn giống như chút đây, không thành thật.
Người cũng nên chịu một chút kích thích, có bị đau bị khổ thì mới biết ngoan.
Ông ta trơ mắt nhìn đứa con mà mình nuôi hai mươi mấy năm bị roi quất đau tới lăn lộn trên đất nhưng trên mặt ông ta lại không có chút cảm xúc nào.
Nếu không phải là bảo vệ đứng bên cạnh nhìn thấy tay phải của Trân Tuấn Tú nắm chặt lan can, ngón tay đã trở nên trắng bệnh thì chắc có lẽ anh ta sẽ cho rằng người này hoàn toàn không có chút tình cảm nào.
Một lúc sau Trần Mộc Châu đã thương tích đầy mình, bây giờ Trân Tuấn Tú mới khoát tay lên ra hiệu cho mấy người đó dừng lại rồi trực tiếp quay người rời đi.
Ông ta về tới phòng rồi đứng bên cạnh cửa sổ.
Cả một buổi tối ông ta không ngủ nên đầu có chút đau nhức Nhà họ Trần không yên ổn, nhà họ Hoắc bây giờ cũng đang trong trạng thái nước sôi lửa bỏng.
Hoắc Vân Chánh đang nhìn chằm chằm vào Hoắc Hải Phong với vẻ giận dữ.
“Ông nội, con sẽ xử lý chuyện này, ông lên lầu nghỉ ngơi trước đi” Đã một năm không gặp nhau, Hoắc Hải Phong đối xử với Hoắc Vân Chánh có chút lạnh lùng, anh cũng không muốn ở đây quá lâu, chỉ đưa ông cụ vào rồi chuẩn bị đi về.
“Chẳng lẽ cháu không có gì muốn giải thích vê chuyện của Mộc Châu sao? Hải Phong, toàn bộ thành phố Hải Phòng này thì chỉ có cháu mới có cách đưa Mộc Châu rời khỏi nhà họ Trần mà thôi.” Hoắc Vân Chánh thở dài một hơi rồi chán nản dựa vào ghế sô pha, cả người ông ta như già đi rất nhiều.
“Ông nội, chuyện cháu không làm thì cháu sẽ không thừa nhận.
Đột nhiên trái tim của Hoắc Hải Phong lạnh đi, anh không thể ngờ rằng ông nội của mình lại không tin mình.
Anh có bắt cóc Trần Mộc Châu cũng chẳng có tác dụng gì cả, mà lại còn gây thêm phiền phức cho mình.
Sao anh có thể làm loại chuyện tốn công mà lại còn không có kết quả này chứ?
“Là vì Tô Quỳnh Thy về rồi đúng không?” Hoắc Vân Chánh tức tới nỗi thở không ra hơi, ông ta trực tiếp nói thẳng: “Cháu đừng tưởng Tô Quỳnh Thy trở về thì ông có thể đồng ý cho cô ta gả vào nhà họ Hoắc.
Ông nói cho cháu biết, ông sẽ mãi mãi không đồng ý chuyện này.
Cháu cho rằng cái công ty nhỏ nhoi của Tô Kiến Định kia có thể chống đỡ tới lúc nào?”
Hoắc Vân Chánh càng nói càng tức, ông ta đưa tay che ngực, thở đỏ cả mặt rồi đưa tay chỉ vào Hoắc Hải Phong với vẻ run rẩy.
“Ông nội, có lẽ năm năm trước cháu không thể làm gì được.
Nhưng hôm nay thì khác, chuyện của cháu cháu sẽ tự quyết định, không cần ông đứng đây chỉ tay chỉ chân.
Cháu đi về trước, cháu sẽ xử lý tốt chuyện này, ông cứ yên tâm ở nhà cũ dưỡng già đi”
Hoắc Hải Phong nói xong thì dẫn theo tlq rời đi, giống như chỉ tới để xem kịch mà thôi.
Anh vẫn đang suy nghĩ nhưng vẫn không thể hiểu được, đến cùng Trần Tuấn Tú muốn làm cái gì.
“Điều tra một chút xem gần đây nhà họ Trần có xuất hiện gương mặt nào mới không” Trước khi xuống xe thì dường như Hoắc Hải Phong nghĩ ra chuyện gì quay đầu nói với Lâm Tiến Quân.
“Vâng thưa Chủ tịch” Lâm Tiến Quân gật đầu thưa vâng rồi lái xe rời đi.
Hoắc Hải Phong đi vào nhà, anh suy nghĩ một chút thì vẫn cảm thấy không yên lòng.
Anh nhắm mắt lại rồi gọi điện thoại cho Tô Kiến Định, có một cảm giác vò mẻ đã không sợ nứt.
Mặc dù đã nửa đêm rồi nhưng điện thoại chỉ reo hai lần là được kết nối.
Giọng nói lạnh lùng của đối phương truyền đến: “Nói đi”
“Tối nay Trần Tuấn Tú tới nhà cũ họ Hoắc quậy phá, nói là không thấy Trần Mộc Châu đâu hết, vu oan cho tôi bắt có cô ta.
Tôi nghi ngờ là vì chuyện hủy bỏ hợp đồng nên ông ta mới gây chuyện.
Anh chú ý Quỳnh Thy một chút, tôi sợ ông ta chó cùng dứt giậu.”
Hoắc Hải Phong nói rồi hít sâu một hơi, anh cầm điện thoại mà trái tim rất khó chịu, anh hỏi tiếp một câu: “Bây giờ Quỳnh Thy sao rồi, khi nào chuẩn bị để cô ấy xuất viện?”
“Biết rồi.” Tô Kiến Định chỉ trả lời một câu rồi trực tiếp cúp máy.
Hoắc Hải Phong nở một nụ cười đắng chát rồi vứt điện thoại sang một bên.
Anh không bật đèn trong phòng mà chỉ dựa vào ánh trăng để cởi đồ ra rồi đi vào phòng tắm.
“Anh, đêm hôm khuya khoắt mà ai điện thoại cho anh thế?” Tô Quỳnh Thy nằm lỳ trên giường không ngủ được nên nhìn chằm chằm Tô Kiến Định với ánh mắt lấp lánh.
“Chuyện của công ty, đợi khi Hướng Minh học tiểu học thì anh sẽ dạy em” Tô Kiến Định ném điện thoại ra chỗ khác rồi nói, anh ấy cũng không ngẩng đầu lên.
Anh ấy đưa tay sờ gương mặt non nớt của cậu nhóc bên cạnh.
Mấy ngày nay Tô Quỳnh Thy gặp phải rất nhiều chuyện nên đã khiến cho cậu bé sợ hãi.
Cho dù việc học ngày càng nặng nhưng cậu bé vẫn kiên trì tới bệnh viện với Tô Quỳnh Thy mỗi ngày.
Vừa về Hải Phòng chưa được bao lâu thì từng chuyện từng chuyện cứ nối đuôi nhau mà tới.
Vừa giải quyết xong chuyện của cô không lâu thì hạng mục hợp tác của TQT và Sunrise đã xảy ra vấn đề.
Chắc chắn là cú điện thoại kia gọi tới cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Mặc dù đã tra ra người hại chết bố mẹ là ai nhưng cô vẫn luôn cảm thấy có chút không đúng, nhưng cũng không nói rõ ra được.
Cô càng ngày càng lo lắng, luôn có một dự cảm không tốt liên quan tới chuyện mười năm trước.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...