Trần Tuấn Tú tới nhà cũ họ Hoắc kêu gào Hoắc Hải Phong nhíu mày rồi nhìn về đám phóng viên đằng sau lưng và nói: “Sợ là chỉ có mỗi Chủ tịch Tú biết đến cùng người đang ở đâu nhỉ.
Đêm hôm khuya khoắt ông dẫn theo nhiều người tới nhà của tôi như thế thì sợ rằng sẽ dọa tới ông cụ nhà tôi đấy.
“Hoắc Hải Phong, Tuyết Phương đã bị các cậu hại chết, bây giờ đến cả Mộc Châu các cậu cũng không tha, chẳng lẽ lương tâm của cậu không đau sao?”
Ông ta vừa nói vừa che trái tim mình, vờ như đau tới nỗi không muốn sống nữa.
Cánh tay ông ta đang chỉ vào Hoắc Hải Phong cũng run rẩy không ngừng.
“Chủ tịch Tú không ngại dời bước tới phòng khách chứ, có vấn đề gì thì chúng ta từ từ nói.” Hoắc Vân Chánh đi từ sau lưng Hoắc Hải Phong tới, ông ta chống gậy, tóc trắng bạc phơ, vẻ mặt già nua.
Có lẽ là phóng viên đã nhận được tin tức nên càng ngày càng có nhiều phóng viên tới.
Hoắc Hải Phong nhíu mày rồi nhìn chằm chằm vào Trần Tuấn Tú, ánh mắt anh u tối.
Anh cũng muốn nhìn xem người trước mặt này sắp dở trò quỷ gì!
“Ông cụ Chánh, tôi nể mặt ông là người già nên mới nói chuyện với ông một cách đàng hoàng.
Hôm nay tôi nhất định phải dẫn Trân Mộc Châu vê.
Ông tốt nhất là nên khuyên cháu trai ông đi, nếu không thì mọi người đừng hòng sống tốt!” Trần Tuấn Tú không trả lời Hoắc Vân Chánh mà nói tiếp, xem ra ông ta đã quyết tâm làm lớn chuyện ở ngoài này.
Hoắc Hải Phong hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Chủ tịch Tú cứ thế nhận định là tôi dẫn Trần Mộc Châu đi à? Tôi sao mà giỏi bắt trộm bắt cướp bằng nhà họ Trần được chứ?”
Vũ Tuyết Phương là hạng người gì cơ chứ, Trân Tuấn Tú đã có thể giấu diếm chuyện bà ta làm mười năm trước chặt chẽ như thế thì chắc chắn cũng không đơn giản.
Trước đó vẫn là do bọn họ nghĩ lầm, cho dù Trần Tuấn Tú có vô tri hơn nữa thì những chuyện mà Vũ Tuyết Phương cũng không thể nào giấu diếm được ông ta.
Huống chi theo như Trần Mộc Châu nói thì toàn bộ người trong biệt thự nhà họ Trần đều biết Vũ Tuyết Phương thích Tô Huỳnh.
Bởi thế nên chắc chắn Trần Tuấn Tú cũng có vấn đề, chỉ là bây giờ anh chẳng có chứng cứ nào, lại còn bị đối phương tóm đuôi.
“Hoắc Hải Phong, Tuyết Phương chết rồi, Trân Mộc Châu là người thân duy nhất của tôi.
Hôm nay cậu phải cho tôi một lời giải thích.”
Trần Tuấn Tú cứ chắc chắn là Hoắc Hải Phong đã dẫn Trần Mộc Châu đi, ông ta nói gần nói xa đều là không muốn thương lượng.
“Chủ tịch Tú, cho dù có là tôi dẫn Trần Mộc Châu đi thì ông nói một chút xem tôi dẫn một người sống sờ sờ ra khỏi biệt thự nhà họ Trần như thế nào? Tôi biết rõ rằng mình không có khả năng này!”
Hoắc Hải Phong giật giật quần áo rồi ngồi xuống ghế mà bảo vệ mới mang ra ngoài.
Anh bắt chéo chân, một tay chống cằm còn tay kia đặt lên đùi.
Ngón tay thon dài của anh gõ gõ có quy luật, quần tây đen nhánh và ngón tay trắng nõn hình thành so sánh mãnh liệt, vô cùng đẹp mắt.
“Những chuyện này phải hỏi cậu mới đúng.
Hoắc Hải Phong, nếu như Trần Mộc Châu có chuyện gì thì tôi sẽ không bao giờ tha cho cậu đâu!”
“Tôi chẳng có chút hứng thú vào với con gái của ông cả, đâu cần phải tốn công tốn sức mang người ra.
Chủ tịch Tú, tôi khuyên ông trước khi muốn gây phiền phức cho ai thì nghe ngóng một chút đối phương là người như thế nào đi.”
Hoắc Hải Phong không muốn nói nhảm với Trần Tuấn Tú, chuyện sáng nay anh còn chưa xử lý xong thì tới tối lại diễn cho anh xem một vở kịch như thế này.
Xem ra đất Hải Phòng này không yên ổn rồi.
“Hoắc Hải Phong, Sunrise các người vô duyên vô cớ phá hoại hợp tác trước đây của chúng ta.
Bây giờ lại bắt cóc con gái tôi, Trần Tuấn Tú không nuốt được cục tức này.
Cậu chờ đó, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu và Tô Kiến Định đâu!”
Trân Tuấn Tú nói xong rồi quay người rời khỏi, ông ta dẫn theo đám người của mình, để lại đám phóng viên đang vây xem kia với vẻ mặt hoang mang.
“Đưa ông chủ vào nhà nghỉ ngơi trước đi.” Hoắc Hải Phong thấy Trần Tuấn Tú trực tiếp quay người rời đi một cách dứt khoát thì nhíu mày, anh có chút không hiểu.
Anh dặn dò Lâm Tiến Quân đưa người vào trước, rồi mình cũng đi vào theo.
Đám phóng viên còn chưa tỉnh táo lại thì anh đã sai người trực tiếp đóng cửa cổng lại, ngăn tất cả mọi người ở bên ngoài.
Anh vẫn không thể hiểu được vở kịch này của Trần Tuấn Tú có ý gì.
Theo lý thuyết thì bây giờ Vũ Tuyết Phương đã không ở đây, nhà họ Trần nên cụp đuôi làm người mới đúng, nhưng bây giờ ông ta lại kiêu căng như thế, không thèm nể mặt nhà họ Hoắc.
Ông ta làm thế thì có lợi ích gì chứ? Trần Tuấn Tú ngồi trong xe khẽ dựa vào đẳng sau rồi nhắm mắt lại, khóe miệng ông ta có chút nhếch lên, nhìn có vẻ như là tâm trạng rất tốt.
Trần Hiền ngồi ở bên cạnh suy nghĩ một chút rồi mở miệng hỏi thăm: “Bố, hôm nay bố làm thế là vì…” “A, chẳng qua là muốn Hoắc Hải Phong bớt cảnh giác mà thôi, thuận tiện để cậu ta cược thêm một chút thì càng tốt hơn.
Đúng lúc ép khô một chút giá trị cuối cùng của Trần Mộc Châu, rồi đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Trần.
Với tính cách của cô ta mà còn để ở nhà thì chắc chắn sẽ gây nên tai họa.
Bố nhất định phải đuổi cô ta ra sớm một chút.”
Trần Tuấn Tú nhấp một ngụm rượu màu hổ phách rồi chép miệng một chút.
Bây giờ TQT đang sống dưới cánh của Sunrise nên ông ta không ra tay trực tiếp rồi, chỉ cần Sunrise hơi ngã xuống thì chẳng phải là có thể lấy được TQT dễ như trở bàn tay ư? Tô Kiến Định, Tô Quỳnh Thy cũng không chạy thoáy được lòng bàn tay của ông ta.
Những người có liên quan tới nhà họ Tô đều đáng chết.
Lễ ra lúc đó ông ta không nên mềm lòng, nếu không thì Hải Phòng bây giờ đã là địa bàn của nhà họ Trần rồi! “Đúng rồi, tìm được mẹ con chưa?” Trần Tuấn Tú nhìn chằm chằm ly rượu trong tay không chớp mắt, nhưng tiếng nói lại có chút run rẩy.
Trần Hiền thả lỏng một chút rồi hơi cúi đầu mà nói: “Tạm thời vẫn chưa tìm được, người phái đi đã tìm hai lần nhưng đều không tìm được gì cả.
Bây giờ đang nghi ngờ là được người khác cứu đi.” Không có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất.
“Lại phái thêm hai nhóm người đi †ìm, thôn xóm xung quanh cũng tìm một lần.
Cho dù chỉ còn thi thể cũng phải vớt lên!” Trần Tuấn Tú nói với vẻ tàn nhẫn, ông tay ném cái ly trên tay mình ra ngoài.
Rượu trong ly tạt hết lên người Trần Hiền khiển cho anh ta cảm thấy rất khó chịu, một mùi rượu trong veo dần lan tỏa trong không khí.
Trần Hiền cố gắng kiêm chế sự khó chịu rồi vâng một tiếng, sau đó ngồi im không nói lời nào.
Cứ thế mà về tới biệt thự nhà họ Trần.
Trân Tuấn Tú cất bước dẫn theo một người bảo vệ đi xuống tâng hầm.
Trong tầng hầm lờ mờ u ám tản ra một mùi hương rất khó ngửi.
Nơi này là do Trần Tuấn Tú cải tạo trong lúc hưng phấn nhất thời, không ngờ rằng lúc này lại có tác dụng.
Trong tâng hầm âm u, Trần Mộc Châu vẫn luôn bị trói chặt tay chân, chẳng hề nhúc nhích được.
Sau khi ăn cơm tối thì cô ta có chút choáng đầu, chỉ coi là mình gặp mưa nên có chút không thoải mái.
Không ngờ rằng vừa mới nằm lên giường không lâu thì hai mắt đã tối đen rồi chìm vào hôn mê.
Đợi tới khi cô ta tỉnh lại lân nữa thì đã bị ném vào đây, cũng không biết là do ai làm.
Người có thể đưa cô ta ra khỏi biệt thự nhà họ Trần chắc chắn cũng không phải là hạng người đơn giản gì.
Trần Mộc Châu tức tới cắn răng nghiến lợi, cô ta mà biết sớm thì sẽ cẩn thận hơn một chút rồi.
Cho dù có ở nhà cũng phải để Hải Phúc ở bên cạnh mình.
Trần Mộc Châu không biết rằng ai bắt có mình lên trong lòng rất hoảng loạn.
Đột nhiên trong tâng hầm đen nhánh có một ánh sáng chiếu vào, cửa kêu lên kẽo kẹt rồi được đẩy ra.
Hai tiếng bước chân vang lên rất rõ ràng trong hoàn cảnh im lặng như thế này.
Trần Mộc Châu nghe tiếng bước chân cũng không xác định được là nam hay là nữ.
Người tới không lên tiếng, Trần Mộc Châu thì kêu lên vài tiếng.
Đối phương im lặng một lúc lâu rồi mới có một giọng nam khàn khàn vang lên: “Thành thật một chút, im lặng.
Giọng nói đó vang vọng trong tâng hầm thật lâu không thể tiêu tán.
Đến cùng là ai bắt có cô ta.
Trần Mộc Châu thấy người tới không để ý tới mình, cô ta ê a một lúc lâu thì đột nhiên cái khăn nhét trong miệng lại bị lấy ra.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...