Trần Tử Phàm hoàn toàn bị cho ra rìa, có khi rõ ràng Phí Nam Thành chuyền bóng cho anh ta sẽ dễ dàng hơn, nhưng anh lại vẫn chuyền cho Thẩm Vu Quy.
Theo những tiếng hoan hô của mọi người, trong vòng một phút, cô lại ném trúng hai lần, mà Trần Tử Phàm, ngay cả quả bóng cũng không có sờ qua.
Chênh lệch điểm hai bên là rất lớn, Dương Tiêu suy sụp nhìn về Thẩm Chỉ Lan ở trong đám người, giờ phút này, vẻ mặt cô ta tràn đầy lạnh lùng, trong mắt cô ta giống như đang viết rõ “cậu thật vô dụng” “cậu chính là vô dụng”.
Sắc mặt anh ta dữ tợn nhìn về phía Thẩm Vu Quy và Trần Tử Phàm, thất bại khiến cho sắc mặt anh ta kém đến cực hạn: “Tôi hối hận trận đánh cược này, trận đấu này coi như tôi thua! Nhưng các người cứ chờ Trương Thiên Thiên bị đuổi học đi!”Dương Tiêu nói xong liền quay người đi ra ngoài sân bóng.
Sau lưng bỗng nhiên nhiên truyền đến tiếng gió thổi, Dương Tiêu quay đầu: “bịch” một tiếng! Qủa bóng rổ đập mạnh vào mặt anh ta, rơi xuống.
Trong lỗ mũi anh ta đều là mùi gỉ sắt, anh ta đưa tay sờ lên mũi, dính dính, ướt ướt.
Trên tay anh ta đều là máu, rất rõ ràng, mũi anh ta bị đập chảy máu.
Cách đó không xa, Thẩm Vu Quy cong môi, trong đôi mắt phượng lộ vẻ sắc bén, giọng nói cô có chút âm trầm: “Thi đấu còn chưa có kết thúc, cậu muốn đi đâu?”Cô từng bước đi tới, bước đi nhàn nhã như đi dạo, cô giống như một con báo săn đang nhìn chằm chằm con mồi, tư thái ưu nhã lại tràn đầy nguy hiểm.
Cô nhặt quả bóng rơi trên đất lên, nói: “Là đàn ông, nhất định phải cùng chúng tôi chơi xong, còn có nửa phút.
”Ánh mắt Dương Tiêu u ám, nheo mắt lại.
Câu nói này, Thẩm Vu Quy nói rất to, người xung quanh đều nghe được, nếu anh ta nhận thua thì chính là anh ta sợ! Hiện tại anh ta nhất định phải kiên trì thi đấu xong, cũng chỉ còn nửa phút, chịu đựng một chút liền xong.
Anh ta đưa tay ra, nhận lấy bóng.
Trọng tài thổi còi, Thẩm Vu Quy đi thẳng đến chỗ anh ta, Dương Tiêu hoàn hồn, bóng đã bị cô lấy mất, cô làm ra tư thế ném bóng vào rổ.
Dương Tiêu cười lạnh, dù sao cũng thua, lấy được bóng thì sao? Anh ta không có hướng về phía trước mà là lùi về sau một bước, nhưng vào lúc này! Vốn dĩ quả bóng nên được ném vào rổ, lại mạnh mẽ ném về phía bắp chân anh ta.
Đau đớn lan ra khiến anh ta đứng không vững, trong nháy mắt quỳ xuống trước mặt Thẩm Vu Quy.
Thẩm Vu Quy giơ tay lên, nói với trọng tài: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý, tôi dự định chuyền bóng cho đồng đội, không nghĩ tới Dương Tiêu lại lùi về phía đó.
”Dương Tiêu ngẩn người.
Đây là điều anh ta vừa làm với Vương Khánh Quốc.
Phí Nam Thành nhìn thấy toàn bộ quá trình kiêu ngạo của cô, không nghĩ tới người này vậy mà một chút thua thiệt cũng không chịu ăn.
Khóe môi anh hơi giương lên, chỉ thấy Thẩm Vu Quy nhìn về phía anh, chỉ là một ánh mắt, anh lại hiểu ý của cô, anh khẽ gật đầu với cô.
Tiếp tục thi đấu.
Phí Nam Thành cố ý đụng vào Dương Tiêu, để cho anh ta ngã xuống đất, cùng lúc đó, Thẩm Vu Quy dẫm một chân lên bắp chân anh ta.
Dương Tiêu vừa mới nhìn Vương Khánh Quốc ôm chân lăn lộn, anh ta còn cảm thấy buồn cười, nhưng bây giờ anh ta đau đến mức quần áo đều ướt đẫm mồ hôi! Ôm lấy bắp chân như muốn gãy ra của mình, đau đến không muốn sống!Thẩm Vu Quy ngồi xổm xuống, chậm rãi nói: “Tôi thật sự không cố ý, làm sao tôi biết anh ngã ở đó.
”Lại là câu anh ta từng nói.
Dương Tiêu nhắm mắt lại, gân xanh trên trán nổi lên, dạng đau đớn này, khiến anh ta nhớ một đời.
Thi đấu kết thúc.
Họ chiến thắng một cách tuyệt đối! Theo tiếng còi vang lên, tất cả mọi người đều hưng phấn.
Thẩm Vu Quy cũng nhảy dựng lên, giống như mỗi lần thắng lợi, cô vươn tay ra, dùng sức ôm Phí Nam Thành.
Chờ đến sau khi ôm vào, Thẩm Vu Quy mới phản ứng được mình làm gì, trong nháy mắt cô ngây ngẩn cả người.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...