Lúc tôi tới được quán bar Duy Đô thì mẹ vẫn chưa đến, Già Minh lo lắng nhìn tôi,” Thiển Thiển, em còn muốn giấu đến bao giờ?”
Tôi muốn giấu đến bao lâu? Không phải là tôi muốn bao lâu, mà tôi muốn giấu đến hết hạn hợp đòng, giấu cho tới khi chết.” Già Minh, chuyện này có thể giấu được đến bao giờ thì cứ giấu. Còn có, cảm ơn anh đã giúp em lần này.”
“ Không cần phải khách khí như vậy, chỉ cần có thể giúp, em cứ việc mở miệng, anh nhất định sẽ giúp em.”
Lần đầu tiên cảm thấy giống người khác cũng có chút ưu đãi, bởi vì tôi giống người thân của Già Minh mà hắn mới nguyện ý giúp tôi, không khinh thường khi biết tôi là tình nhân của người khác. Thật không dám tưởng tượng nếu Già Minh không chịu giúp tôi, tôi không biết liệu có thể che giấu được bí mật này không nữa?” Già Minh, những người khác có biết chuyện này không”?
Hắn nhẹ nhàng cười ” Yên tâm đi, anh đã đi thông báo cho mọi người hết rồi, tất cả các nhân viên của Duy Đô đều nói Tô Thiển Thiển chính là tài vụ của Duy Đô để đề phòng mẹ em tìm người nào đó hỏi.”
Lần trước tôi cảm thấy hắn là một người cẩn thận, quả thật không sai. Tôi chỉ nói qua loa vài câu trong điện thoại, vậy mà hắn có thể nghĩ được chu đáo đến thế.
“ Thiển Thiển, đó có phải là mẹ em không?”
Quay đầu lại nhì, mẹ đã vào đến cửa quán bar, mắt không ngừng nhìn ngó xung quanh.
Bây giờ vẫn còn rất sớm, trong Duy Đô không có nhiều khách, tôi đứng dậy đi về phía mẹ, trên mặt nở rộ một nụ cười dối trá, “ Mẹ, đến đây rồi sao không gọi điện cho con.”
“ Thiển Thiển, theo mẹ về nhà.” Mẹ cầm lấy tay tôi lôi ra phía cửa.
Lúc Già Minh lại gần, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười có độ cong hoàn mĩ,” Dì Tô à, dì đừng đi vội, ngồi xuống uống cốc nước đã.”
Mẹ giương mắt nhìn thoáng qua Già Minh, lại nhìn tôi liếc mắt một cái,” Thiển Thiển, vị này là?”
“ Đây là quản lý của quán bar, rất hay giúp đỡ con.”
Mẹ lịch sự gật đầu với Già Minh. Ba người nhẹ nhàng ngồi xuống, người phục vụ bưng tới mấy cốc nước đặt trên bàn.
“ Cám ơn cậu đã giúp đỡ con gái tôi, hiện tại nó phải lấy bài vở làm trọng, cho nên phải từ chức.”
“ Dì Tô, đi làm ở Duy Đô đối với chuyện học hành của Thiển Thiển không có ảnh hưởng gì đâu, buổi chiều cô ấy chỉ cần kiểm tra lại sổ sách thu chi, cùng cháu đối chiếu một chút, thời gian tự do còn lại hoàn toàn là để cô ấy tự sắp xếp.”
Mẹ đem tầm mắt chuyển hướng sang tôi, tôi khẽ nhìn mẹ gật đầu.
“ Dì Tô nếu không tin lời cháu thì có thể tự mình đi xem.” Nói xong Già Minh đứng dậy, dẫn mẹ tôi đến gian phòng phía sau quán.
Ngay lúc đứng dậy, dưới ngọn đền âm u, tôi chợt nhìn thấy Hoa Thần, bị một cô gái tóc quăn xinh đẹp kéo tay lôi vào Duy Đô.
Tuy rằng tôi chỉ là tình nhân của hắn, không có tư cách hỏi đến, nhưng mà tận mắt nhìn thấy hắn cùng một người phụ nữ khác ở cùng một chỗ, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.
Quay đầu đi, hắn ở cùng với ai đâu có liên quan gì tới tôi? Tôi có tư cách gì mà quản?
Còn chưa đi đến cửa sau, Già Minh cầm tay nắm cửa, bật đèn lên, trước mặt xuất hiện một gian phòng nhỏ, có một cái bàn làm việc, một cái máy vi tính, một tập văn kiện màu xám, trên bàn còn có một chậu cây tiên nhân chưởng.
“ Dì Tô, đây là nơi Thiển Thiển thường ngày vẫn làm việc, hiệu quả cách âm của gian phòng này rất tốt, bên ngoài cho dù ồn ào thế nào cũng không có ảnh hưởng.”
“ Mẹ, con đi làm ở đây thực sự không có ảnh hưởng đến bài tập, mẹ cứ yên tâm đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...