Xét cho cùng, sau khi ra nước ngoài, có rất nhiều thứ mà chúng tôi không thể kiểm soát được, không giống như ở trong nước, nếu thật sự không được thì chúng tôi có thể tìm Bạch Kiện nhờ giúp đỡ.
Nhưng ra nước2ngoài thì khác, đừng nói là tìm xác, không có thông dịch thì người ta nói cái gì cũng không hiểu.
Chị Bạch thấy cả đám chúng tôi đều rất do dự thì lập tức báo giá Chu Nhược Mai ra, tôi vừa nghe là5đã hơi động lòng rồi! “Ba triệu, chỉ cần có thể tìm được xác của ông cụ, Chu Nhược Mai sẽ trả cho mọi người ba triệu! Trong trường hợp chẳng may, cuối cùng ba người không tìm được xác, cô ấy cũng sẽ6trả tiền công vất vả cho mọi người là ba mươi vạn, cho nên mọi người không cần băn khoăn quá nhiều, cứ coi như đi Philippines chơi một chuyến đi!!” Chị Bạch nói với ánh mắt sáng quắc.
Cái giá này đúng là đã5làm chúng tôi rất động lòng, vì vậy tôi nhìn sang chú Lê, suy cho cùng, đã rất lâu chúng tôi không nhận được một vụ lớn! Suy nghĩ của chú Lê rõ ràng giống với tôi, vừa nghe có tiền công ba triệu3là hai mắt tỏa sáng lòe lòe!!
Tuy nhiên tối hôm đó chúng tôi cũng không đồng ý nhận việc này của chị Bạch ngay lập tức, chỉ nói muốn suy xét hai ngày rồi trả lời cho chị. Chị Bạch cũng không nói gì nữa, chỉ để chúng tôi đem tư liệu về nghiên cứu kỹ càng. Lúc gần đi, chị ấy còn nhấn mạnh lần nữa, nếu như cả chúng tôi đều không tìm thấy xác của cha Chu Nhược Mai, vậy phỏng chừng không còn cơ may nào có thể tìm được nữa.
Trên đường trở về, tôi cẩn thận lật xem tư liệu chị Bạch đưa, tờ đầu tiên chính là ảnh của cha Chu Nhược Mai, Chu Đại Lâm. Đó là một ông cụ có thân hình cao lớn, tuy đã hơn sáu mươi tuổi nhưng người lại thẳng đứng, vừa nhìn là biết xuất thân quân nhân. Quả nhiên, trong tư liệu phía sau có ghi ông ấy chẳng những xuất thân là quân nhân, hơn nữa còn là một cựu cảnh sát đã về hưu nhiều năm.
Trên thực tế, việc này cũng không phải khó làm cho lắm, chỉ cần chúng tôi tìm ra thứ có tàn hồn của cha chu Nhược Mai bám vào là được. Nhưng vấn đề là tai nạn xe cộ bình thường, cho dù thương vong có nghiêm trọng đến đâu cũng sẽ không xuất hiện tình huống mất tích mà? Hơn nữa tôi xem trên tư liệu có nói là xe tải đâm vào xe buýt, tuy rằng thân xe buýt bị hư hỏng nặng nhưng cũng không phát nổ.
Đáng lý ra cho dù là lúc va chạm, lực va đập lớn cách mấy có làm ông ấy bay ra khỏi thùng xe, nhưng người cũng đâu phải pháo cao xạ, còn có thể bắn xa mây ngàn mét? Điều này cũng không thực tế cho lắm nhỉ?!
“Chú nói có thể nào xác đã bị thú hoang gì đó ăn rồi không?” Tôi quay lại hỏi chú Lê ngồi ở phía sau. Chú ấy lắc đầu đáp: “Rất khó nói... Nhìn một số ảnh chụp vụ tai nạn xe trong tư liệu, hai bên đường là rừng mưa rậm rạp, khí hậu rừng mưa nhiệt đới kiểu này, ai mà biết sẽ có những thứ ăn thịt người gì chứ?!”
Nghe chú Lê nói vậy, tôi hơi muốn đánh trống lui quân rồi, nói thật tôi rất không thích kiểu khí hậu rừng mưa nhiệt đới này, suốt ngày đều có cảm giác nhớp nháp dính dính, lại còn hay gặp phải một số loại sâu bọ kỳ quái, nghĩ đến là lòng đã râm ran rồi. Nhưng nhớ đến ba triệu kia, lòng tôi lại ngứa ngáy khó nhịn, cảm thấy có tiền mà không kiếm thì lẽ trời không dung! Vì thế tôi thử thăm dò ý của chú Lê: “Chú Lê, chú cảm thấy chúng ta có nên đi hay không đây??”
Ai ngờ ông già chết tiệt này lại bày vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười và nói: “Cháu có muốn đi hay không?! Chú thì không sao cả, nhưng mà sợ cháu có bóng ma đối với việc lần trước bị trói ra nước ngoài thôi...”
Tôi cười gượng: “Cháu thì chú không cần lo lắng, nếu cháu đã làm cái nghề này thì tất nhiên là lên núi đao xuống biển lửa cũng dám đi! Chỉ là cháu luôn có cảm giác chuyện này không dễ dàng như vậy đâu... Chủ nghĩ xem! Những người trước đó Chu Nhược Mai mời cũng đều phải toàn là ăn chay chứ? Nhưng đã tìm lâu như vậy rồi, lại không có một chút manh mối nào, chú bảo có phải ông Chu Đại Lâm kia chưa chết không?”
Chú Lê nói cực kỳ chắc chắn: “Không đâu, cháu không nghe Tiểu Bạch nói sao? Trên băng giám sát trên xe buýt du lịch không phải đã quay được ông ta và bạn già cùng nhau lên xe rồi ư? Hai vợ chồng già đều đã sáu mươi mấy rồi, lại là du lịch nước ngoài, chắc chắn đi đến đâu cũng sẽ không tách ra, cho nên ông cụ chu này đã gặp phải vấn đề gì đó trong lúc xảy ra tai nạn xe...”
Tôi cũng cảm thấy là như vậy, nhưng thể quá kỳ quái, mặc kệ ông cụ chu sống hay chết, cũng sẽ không tan biến vào không khí chứ? Chẳng lẽ nói ở Philippines cũng có trộm xác để làm âm hôn? Cho dù có thì cũng phải tìm người trẻ tuổi một chút chứ? Làm gì một hai phải trộm một ông cụ đã sáu mươi mấy tuổi đầu?
Chú Lệ thẩy lông mày tôi lúc thì nhíu chặt, lúc thì giãn ra thì cười bảo: “Đừng suy nghĩ linh tinh, bây giờ chúng ta có nói gì cũng chỉ là đoán mò, vẫn phải chờ cháu tìm được thứ có tàn hồn bám vào rồi nói sau!”
Tôi nghe thế thì cười: “Nói như vậy chú quyết định nhận rồi à? Vậy vừa rồi chú cố ý kéo dài ở chỗ chị Bạch u?!”
Chú Lê trợn mắt lườm tôi: “Cháu thì biết cái gì? Cháu cho rằng chuyện này dễ dàng như vậy chắc? Chú đoán chừng trong những người Chu Nhược Mai mời trước đó chắc chắn có cao thủ, đương nhiên cũng có kẻ lừa đảo! Nếu cô ta đã từng giao tiếp với nhiều người trong giới chúng ta như vậy, tất nhiên cũng sẽ có cảnh giác với chúng ta... cho dù là ai giới thiệu cháu chăng nữa cũng vô ích. Thế nên chú mới không đồng ý ngay lập tức với Tiểu Bạch, là vì để Chu Nhược Mai tự gấp gáp đến tìm chúng ta... Hiểu chưa?”
Tôi gật đầu nói: “Chú cũng tinh thật đấy! Đúng là cắm thêm cái đuôi nữa thì sẽ thành khỉ thành tinh rồi.” “Bớt ở đây nói lảm nhảm cho chú, chú cho cháu biết, lần này chúng ta đi Philippines có thể thuận lợi tìm được xác của ông Chu hay không thì phải xem cháu có thể tìm đúng được đồ hay không đấy!”
Vài ngày sau, quả nhiên Chu Nhược Mai được chị Bạch dẫn theo, đích thân đến thăm chú Lê, vì vậy chúng tôi đành “gắng gượng” nhận vụ này. Đầu tiên tất nhiên là chúng tôi hỏi chị ta có đồ vật nào lúc trước ông cụ rất yêu thích hay không?
Sau đó Chu Nhược Mai nói cho tôi biết, nếu là đồ vật mà cha mình coi trọng nhất, chắc là những huân chương mà ông nhận được trước khi về hưu. Tuy nhiên trước mắt những thứ này đều để trong nhà ở quê! Chị ta cần phải cho người quay về lấy mới được.
Như vậy vừa đi vừa về cũng mất đến hai ba ngày, vì thế Chu Nhược Mai để chúng tôi lên đường đi Philippines trước, sau đó chị ta lấy được đồ rồi sẽ qua đấy tụ họp với chúng tôi. Chu Nhược Mai làm việc rất chu đáo, toàn bộ chuyển đi đều phái trợ lý theo chúng tôi, đồng thời còn mời một phiên dịch kiêm hướng dẫn viên ở địa phương nữa.
Đích đến lần này của chúng tôi là thành phố mang tên Davao trên đảo Mindanao, vì không có chuyến bay thẳng đến đó nên chúng tôi và trợ lý của Chu Nhược Mai là Tiểu Tống phải đến Manila trước rồi chuyển máy bay, cứ ngồi trên máy bay chịu khổ hơn hai mươi mấy tiếng như vậy mới tới nơi được.
Đối với tôi, bay đường dài thế này khổ không nói nổi, đúng là không thoải mái bằng dùng cũng từng ấy thời gian đi xe lửa! May mắn là Chu Nhược Mai đặt cho chúng tôi vé hạng thương gia, trên tổng thể vẫn xem như thoải mái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...