Sau khi giao xong những việc đó, tôi lo lắng không yên chạy về trường, để trưởng phòng Trương của phòng bảo vệ ở lại canh bệnh viện. Khi trở lại ký túc xá của Ngô Lệ Nhã, nhóm Tôn Mạc đã phát hiện
lá thư tuyệt mệnh kia dưới gối đầu của cô ấy, nhưng trừ cái đó ra lại không tìm được gì nữa. Vì thế tôi xốc hết tất cả đồ đạc của Ngô Lệ Nhã xuống đất, sợ các em ấy bỏ lỡ góc nhỏ nào đó. Ai ngờ ngay lúc này, Tôn Mạc cúi xuống2nhặt lại chăn đệm dưới đất lên, vô tình nhìn thấy dưới gầm giường có một cái bình thuỷ tinh màu nâu đen nằm lộn ngược, bên trong còn gần một phần tư chất lỏng.
Khi tôi cầm cái bình thuỷ tinh màu nâu đen từ tay Tôn Mạc xem thử, thấy bên trên viết dòng chữ to: “Dimethoate”! Kể cả tôi không có kiến thức chuyên khoa cũng biết đây là một loại thuốc trừ sâu nông dân hay dùng, có độc tính cao, vì thế tôi lập tức vừa gọi cho trưởng phòng Trương, vừa chân không chạm5đất chạy vội đến bệnh viện.
Kết quả khi tôi chạy trở lại được bệnh viện, Ngô Lệ Nhã cũng được bác sĩ tuyên bố đã chết. Sau đó hiệu trưởng, chủ nhiệm phòng giáo vụ, cả đồng chí Cục Công an, tất cả đều chạy tới bệnh viện.”
Lý Mai miêu tả vụ tự sát của Ngô Lệ Nhã năm đó kỹ càng tỉ mỉ hơn nhóm Tôn Mạc rất nhiều, suy cho cùng lúc đó bà ấy đã tham gia công tác mấy năm, cho nên lúc gặp phải chuyện này cũng bình tĩnh hơn đôi chút.
Tiếp đó, nhân6viên điều tra còn hỏi bà ấy một số chuyện sau khi Ngô Lệ Nhã qua đời, ví dụ như đối với cái chết của Ngô Lệ Nhã, có ai phản ứng bất thường hay không, hoặc là nói cực kỳ khác thường? Lý Mai ngẫm nghĩ và nói: “Lúc ấy lễ truy điệu Ngô Lệ Nhã tổ chức ở trường học, cha mẹ cô ấy cũng được chúng tôi mời từ quê đến đây, dù sao cũng không ai muốn xảy ra chuyện như vậy, cho nên nhà trường không trốn tránh trách nhiệm trong chuyện của Ngô5Lệ Nhã, trái lại còn tích cực giúp cha mẹ cô ấy xử lý một ít thủ tục khá công bằng. Nếu buộc phải nói có cái gì khác thường, vậy chắc là phải kể đến Diệp Phi và Chân Huy!”
Khi nhân viên điều tra nghe Lý Mai nói ra hai cái tên Diệp Phi và Chân Huy này, lập tức mắt sáng ngời: “Họ có những biểu hiện gì khác thường?” “Lúc trước Diệp Phi đã từng nhiệt tình theo đuổi Ngô Lệ Nhã, nhưng sau khi cô ấy chết, Diệp Phi lại thể hiện rất lạnh nhạt,3cả lễ truy điệu cũng không tham gia. Ngược lại là Chấn Huy, lúc trước cũng không phát hiện cậu ta và Ngô Lệ Nhã có quan hệ tốt bao nhiêu, nhưng từ sau khi xảy ra chuyện, một số chuyện hậu sự của Ngô Lệ Nhã gần như đều do cậu ta lo liệu, hơn nữa hình như cậu ta rất đau lòng về cái chết của Ngô Lệ Nhã... Kiểu đau lòng này xuất phát từ tận đáy lòng, không giả bộ ra được, còn nữa, cậu ta cũng không cần phải giả bộ!” Lý Mai nói.
Nhân viên điều tra nghe đến đó thì tiếp tục truy hỏi: “Vậy về sau còn có ai đưa ra lời dị nghị đối với cái chết của Ngô Lệ Nhã không?”
“Có” Lý Mai đáp rất chắc chắn: “Nếu tôi nhớ không làm thì đó là vào hai năm sau, một người đàn ông tự xưng là anh trai của Ngô Lệ Nhã tới tìm tôi, dò hỏi kỹ càng tỉ mỉ về chi tiết việc Ngô Lệ Nhã tự sát, lúc ấy tôi có thể nhận ra, hình như anh ta rất nghi ngờ về cái chết bị xác định là tự sát của Ngô Lệ Nhã.”
Xem ra, hai người trong vụ án Diệp Phi bị bắn chết đều đã từng xuất hiện trong sự kiện Ngô Lệ Nhã tự sát, tuy rằng năm xưa bọn họ hầu như không có giao thoa gì, nhưng mười mấy năm sau lại đồng thời xuất hiện trong một vụ án khác, đây không phải là quá mức trùng hợp rồi ư?
Trên đời này nào có nhiều chỗ “không khéo không thành sách” như vậy, trong mắt nhóm người Bạch Kiện, vụ án Diệp Phi bị bắn chết và sự kiện Ngô Lệ Nhã tự sát năm đó chắc chắn có quan hệ dây mơ rễ má với nhau... Có lẽ nhóm Bạch Kiện nên trực tiếp hỏi ông chủ nhân xem cái nhìn về việc Ngô Lệ Nhã tự sát năm xưa ra sao.
Bởi vì tôi không tiện xuất hiện trước mặt Chân Huy nên sau đó Bạch Kiện cho tôi xem đoạn video do máy quay chấp pháp gắn trên người nhân viên điều tra ghi lại. Có lẽ ông chủ Chân chưa từng nghĩ tới việc cảnh sát sẽ vì chuyện mười mấy năm trước mà tìm mình hỏi thăm tình hình, cho nên trông anh ta có hơi kinh ngạc.
Đối với chuyện năm đó, Chấn Huy cũng không muốn nhiều lời, sau đó nhân viên điều tra nói cho anh ta biết, điều này có thể có quan hệ với vụ án Diệp Phi bị giết, cho nên hy vọng anh ta có thể phối hợp cảnh sát điều tra.
Chân Huy lộ vẻ thương cảm và nói: “Đối với cái chết của Lệ Nhã... đến bây giờ tôi vẫn không thể ngừng nghĩ tới được, bởi vì đến giờ tôi cũng không hiểu tại sao cô ấy lại tự sát: Lệ Nhã là một cô gái lạc quan và cũng rất lương thiện, không có suy nghĩ xấu về ai cả, nếu không phải đột nhiên qua đời, chắc chắn tôi sẽ chủ động theo đuổi cô ấy.”
Chân Huy nói tới đây, vành mắt đỏ hoe, tôi biết đó là biểu hiện của chân tình phát ra từ tận đáy lòng, có điều đồng thời tôi cũng rất tò mò, tại sao lúc Ngô Lệ Nhã còn sống, anh ta lại không thể hiện tình cảm của mình chứ?
Rất nhanh, nhân viên điều tra đã hỏi ra ngờ vực trong lòng tôi, đối với vấn đề này Chấn Huy lại giải thích rằng: “Lúc ấy Diệp Phi bắt đầu theo đuối Lệ Nhã trước, làm bạn bè và anh em, tôi không thể lại theo đuổi cô ấy ngay lúc này được. Sau đó khi biết Lệ Nhã từ chối Diệp Phi, trong lòng tôi vẫn hơi mâu thuẫn. Một mặt là vui vẻ cho mình, nhưng mặt khác cũng thấy buồn cho Diệp Phi. Nhưng lúc tôi muốn chờ sau khi chuyện này lắng xuống rồi mới bắt đầu theo đuổi Lệ Nhã, cô ấy lại tự sát chết...” “Anh cũng tin Ngô Lệ Nhã tự sát chết ư?” Nhân viên điều tra hỏi. Đúng lúc này, tôi nhìn thấy đôi mắt của Chân Huy trong video rõ ràng hơi lập loè, điều này chứng minh lúc ấy anh ta có vẻ do dự, cũng khiến cho cảm giác chân thật trong những lời tiếp theo của anh ta đối với tôi suy giảm mạnh.
“Mặc dù tôi không biết tại sao Lệ Nhã lại tự sát, nhưng mà thuốc trừ sâu do cô ấy tự mua, tôi cũng đọc lá thư tuyệt mệnh kia rồi, đó cũng là cô ấy tự tay viết, hơn nữa lúc ấy cảnh sát đã xác định là cô ấy tự sát chết, tôi thật sự nghĩ không ra lý do khác để phủ định kết luận này.” Chân Huy nói.
Nhân viên điều tra gật gật đầu: “Tự sát thì chắc chắn là tự sát rồi, nhưng nguyên nhân vẫn rất mơ hồ. Đúng rồi, hậu sự của Ngô Lệ Nhã cũng là anh giúp đỡ lo liệu à?”
Chân Huy ừ nói: “Lúc ấy cha mẹ Lệ Nhã đã lớn tuổi, hơn nữa sức khoẻ của họ cũng không tốt, cho nên tôi
mới giúp họ làm chút chuyện này. Tôi nghe nói cô ấy còn có một anh trai đi lính ở quân đội, nhưng trong thời gian ngắn không thể về được, bởi vậy tôi mới chủ động đề nghị giúp, dù sao đây là chuyện cuối cùng tôi có thể làm vì Lệ Nhã... Lúc ấy tôi thật sự rất hối hận, tại sao lại không thổ lộ với Lệ Nhã sớm một chút chứ? Nếu cô ấy có thể đón nhận tôi, có lẽ giữa chúng tôi sẽ không để lại nhiều tiếc nuối như vậy. Hơn nữa tôi tin tưởng nếu có tôi ở bên cạnh Lệ Nhã, bất kể cô ấy có xảy ra chuyện gì, gặp điều gì gập ghềnh, tôi đều sẽ giúp cô ấy vượt qua hết, sẽ không để cô ấy rơi vào con đường cụt này...”
Nghe được những lời cuối cùng Chấn Huy nói, tôi tin tình cảm của anh ta đối với Ngô Lệ Nhã không phải giả, nhưng chắc chắn trong đó cũng cất giấu một vài thứ nửa thật nửa giả, chỉ là tối và nhóm Bạch Kiện tạm thời đều không thể phân biệt được thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...