Diệp Phi cũng biết tính tình của mình như vậy sẽ gây thù chuốc oán rất nhiều trong công ty, nhưng mà tính cách của gã ta chính là như thế, hơn nữa gã ta và ông chủ là bạn thời đại học, bởi vậy cho dù là có
nhiều người không thích đi chăng nữa thì cũng không thể làm gì2gã ta cả. Nhưng đây vẫn chưa phải tật xấu lớn nhất của Diệp Phi, gã ta đối xử khắc nghiệt với đồng nghiệp thì thôi, mà lại còn háo sắc thành tính, đặc biệt thích động tay động chân với những cô gái mới vào làm trong công ty. Nhưng dù sao gã ta cũng là nguyên lão trong công5ty, cho nên đối với điều này, có rất nhiều người đều giận mà không dám nói gì...
Hôm qua lúc chơi ở đây, chỉ bởi vì Diệp Phi động tay động chân với một cô gái trong công ty tên Tôn Đình, bị một đồng nghiệp nam khác có quan hệ tốt với cô ấy nhìn thấy, vì thế bèn đứng6ra cho gã ta một đấm. Lúc ấy Diệp Phi mất hết mặt mũi không leo xuống được, nhưng lại không muốn làm lớn chuyện này lên, vì thế nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Vốn dĩ Diệp Phi cho rằng đồng nghiệp trong công ty kiểu gì cũng sẽ có mấy người chủ động níu kéo gã ta một chút, kết5quả khi gã ta một thân một mình đi đến rìa của căn cứ thì vẫn không có một đồng nghiệp nào gọi lại.
Vì thế gã ta càng đi càng tức, nhanh chóng đến một khu rừng nhỏ trong căn cứ. Lúc này gã ta đứng dưới tàng cây, muốn rít điếu thuốc để làm mình xuôi cơn giận, nhưng ngay3lúc gã ta vừa mới chuẩn bị châm thuốc thì đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói ở ngực...
Diệp Phi cúi đầu xuống theo bản năng, lại thấy máu đang từ từ thấm từ ngực mình, gã ta lập tức dùng tay lau đi, muốn cầm máu cho mình, nhưng ngay sau đó trước mắt biến thành màu đen, ngã oặt xuống đất.
Đây chính là toàn bộ quá trình tử vong của Diệp Phi, nhưng bởi vì hoàn cảnh ở hiện trường rất ầm ĩ, nên trước khi Diệp Phi chết cũng không rõ rốt cuộc mình chết như thế nào.
Sau khi pháp y tới hiện trường, nhanh chóng xác định được nguyên nhân Diệp Phi chết, gã ta bị một viên đạn bắn trúng phía tim trái, mất mạng ngay lập tức, kỹ thuật sạch sẽ gọn gàng. Tiểu Lâm Tử cũng nói: “Kỹ thuật này rất giống do tay súng bắn tỉa làm.”
Lúc này Bạch Kiện nhìn về phía tôi, hy vọng tôi có thể cho anh ta một chút manh mối, nhưng tôi lại bất đắc dĩ lắc đầu: “Chết quá đột ngột, chính gã ta cũng không biết mình chết như thế nào, có điều trước khi chết gã ta có mâu thuẫn với đồng nghiệp đi cùng.”
Bạch Kiện lập tức gọi điện thoại cho đồng nghiệp của anh ta, bảo họ đến công ty của Diệp Phi điều tra, đồng thời anh ta cũng gọi cho ông chủ ở đây, muốn hỏi xem hôm qua Diệp Phi đến đây vào lúc nào, giữa chừng có xảy ra chuyện gì không bình thường không.
Ông chủ là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, người toàn cơ bắp, làn da ngăm đen tỏa ra sự khỏe mạnh sáng bóng, nhìn thì biết là vận động viên trường kỳ. Lúc này ông ta đang cầm một cuốn sổ, nghe nói là ghi chép lại lịch sử tất cả những người tới căn cứ chơi trong tháng này.
Theo trí nhớ và ghi chép trên sổ, hôm qua cũng chỉ có nhóm người của công ty Diệp Phi tới đây chơi, tổng cộng có ba mươi bảy người. Lúc mới bắt đầu chơi vẫn rất vui vẻ, sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì không vui lắm nên chương trình huấn luyện mở rộng buổi chiều cũng huỷ bỏ. Bạch Kiện nghi ngờ hỏi lại: “Vậy lúc họ trả lại trang bị, ông không phát hiện thiếu một người sao?” Ông chủ gật đầu đáp: “Có phát hiện, chẳng qua lúc ấy họ nói có một người tạm thời có việc về rồi, có lẽ mấy ngày nữa mới trả lại quần áo cho chúng tôi, lúc ấy tôi cũng chỉ đành giữ lại phần tiền cọc trang phục, sau đó để họ đi.”
Bạch Kiện cầm lấy cuốn sổ ông chủ mang đến xem xét, phát hiện trong đó có ghi “Có một người chưa trả lại tiền cọc trang phục”. Vì thế anh ta tiếp tục hỏi: “Buổi tối các ông không kiểm tra xem trong căn cứ có khách nào chưa về hay không à?”
Ông ta bày ra vẻ mặt ngượng nghịu nói: “Cậu cũng biết tình hình ở đây đấy, diện tích chỗ này rộng, xung quanh toàn là đất hoang, cho nên muốn kiểm tra thì hơi khó. Hơn nữa mỗi ngày chỉ cần đăng ký rõ trạng thái khách hàng trả lại trang bị, đến lúc đó nhìn vào là biết bên trong căn cứ có còn khách hay không, cho nên vốn không cần kiểm tra lại lần nữa...”
Bạch Kiện thấy cũng phải, vì thế anh ta lại hỏi vài tình hình cơ bản của nhân viên làm việc ở đây, thật ra không hỏi thì anh ta cũng biết, bởi vì trước đây anh ta là khách quen của chỗ này, cho nên cơ bản đều rất quen thuộc với các huấn luyện viên ở đây.
Nếu Bạch Kiện không nhớ lầm, những huấn luyện viên này hầu như đều là quân nhân xuất ngũ, trong đó một người tên Lưu Vũ còn từng là bộ đội đặc chủng, nếu Diệp Phi đúng là bị bắn lén từ cự ly xa thì những người này đều bị tình nghi rất lớn.
Nhưng động cơ thì sao? Dù sao giết người cũng phải có động cơ chứ? Trên đời này không có tình yêu nào vô duyên vô cớ, tất nhiên cũng không có mối hận vào vô duyên vô cớ, đặc biệt là loại thù hận có thể làm người ta giết chết đối phương, đó cũng không phải là thù hận bình thường đâu! Vốn dĩ là một ngày đang yên đang lành, tự nhiên lại kết thúc mất hứng như thế, tuy rằng ông chủ tỏ vẻ rất có lỗi với chúng tôi, nhưng tôi biết ông ta cũng đủ xui xẻo lắm rồi, bây giờ xảy ra án mạng, đoán chừng trong khoảng thời gian này căn cứ CS cũng sẽ không có ai tới chơi nữa. Nếu đây là một vụ án hình sự bình thường thì chúng tôi cũng không tiện tham dự vào quá nhiều, do đó chúng tôi bèn trả lại tất cả trang bị rồi cụt hứng rời đi.
Mặc dù không thể đánh trận giả, nhưng lại không có nghĩa là không thể cùng đi ăn thịt xiên, vì thế trừ Bạch Kiện và Triệu Tinh Vũ ra, mấy người còn lại chúng tôi kéo nhau đến một khu ẩm thực thịt xiên mới mở.
Nhưng khiến tôi giật mình là, Tiểu Lâm Tử ấy thế mà lại cũng cùng đi theo tới, tôi vốn cho rằng cậu ta sẽ từ chối lời mời của tôi kia! Kết quả cậu ta lại chỉ đáp một tiếng nhẹ nhàng: “Ừ...” Bữa cơm đó ăn rất vui vẻ, lão Triệu kể mấy câu chuyện hài thô tục sở trường của anh ấy, còn Tiểu Lâm Tử cũng kể mấy câu chuyện cười lạnh không hài hước gì cho lắm, khi ăn được một nửa, mọi người dần dần đã trở nên thân quen hơn.
Điều khiến tôi không ngờ chính là, lão Triệu và Tiểu Lâm Tử ấy thế mà lại rất hợp rơ, một người là bác sĩ, một người là tay súng bắn tỉa của đội cảnh sát đặc nhiệm, hai ngành nghề này gặp gỡ lại có thể cọ ra tia lửa, tôi cũng choáng thật rồi.
Đối với chúng tôi, chuyện của Diệp Phi chẳng qua chỉ là một nốt nhạc đệm, dù sao đây cũng chỉ là một vụ án bình thường, cho nên tôi cũng không để bụng quá mức. Nhưng không ngờ vài ngày sau, chuyện này lại tự tìm tới chúng tôi...
Lúc ấy có một ông chủ họ Chân tìm đến chú Lê, nói mấy ngày nay công ty họ không yên ổn, buổi tối lúc nhân viên tăng ca luôn gặp phải thứ không sạch sẽ, cho nên anh ta hy vọng chú Lê có thể qua xem thử, có phải phong thuỷ của công ty mình xảy ra vấn đề gì hay không. Đây vốn là việc nhỏ, chú Lê cũng không định để tôi đi nên chỉ gọi Đinh Nhất, bảo anh ta lái xe đưa mình qua đó. Nhưng một mình tôi ở nhà rảnh rỗi cũng chán nên cũng đi theo hóng hớt.
Mới đầu tôi thật sự chỉ muốn hóng tí thôi, coi chú Lê đuổi ma quỷ như thế nào, kết quả khi tôi nhìn thấy “thứ đồ dơ bẩn” trong công ty kia, phát hiện ấy thế mà còn là một “người quen”!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...