Chú Lê để ông chủ Tống về nhà nghỉ ngơi mấy ngày trước, trong thời gian này đừng làm những giao dịch lớn và quyết định quan trọng, mọi việc đều phải chờ vấn đề của mảnh đất này giải quyết xong rồi nói.
Ông chủ Tổng lúc đi cảm ơn chú Lê rối rít, hứa hẹn thêm lần nữa, tiền không thành vấn đề, chỉ cần giúp ông ta qua được cửa này, nhất định ông ta sẽ đáp ơn chúng tôi thật2hậu. Tôi mừng thầm trong bụng, nghĩ thầm tôi đang chờ những lời này của ông đấy...
Sau khi chú Lê tiễn ông chủ Tống đi, ba người chúng tôi bắt đầu cẩn thận nghiên cứu hai bản vẽ ông ta cầm tới. Kết hợp hai bản vẽ, thêm vào khung cảnh tôi đã thấy trong trại trẻ mồ côi trước đó, chắc chắn không khó tìm ra cửa vào của cái gọi là “phòng thí nghiệm ngầm bí mật” kia. Căn cứ vào5cảnh tôi nhìn thấy lúc trước, cửa vào chắc là ở chỗ nào đó trong dãy nhà trệt thứ hai. Vào thời đó khi xây dựng phòng ốc, có người sẽ thiết kế hầm trú ẩn dưới lòng đất để phòng ngừa linh tinh, tôi đoán ban đầu mục đích sử dụng của chỗ đó là như thế, chỉ không biết sau này sao lại bị người Nhật Bản làm thành phòng thí nghiệm thực nghiệm trên cơ thể người? Giữa trưa ngày6hôm sau, ba chúng tôi mang sẵn dụng cụ quay lại đấy lần nữa. Tôi căn cứ vào đối chiếu hai bản vẽ, phát hiện dãy nhà xưởng thứ hai hình như nền đất có vấn đề.
Bởi vì ở bản vẽ thứ nhất, chỗ đó được đánh dấu chấm hỏi, chắc là có nghi vấn về cái hầm này, còn ở bản vẽ thứ hai thì chỗ đó được thiết kế thành phòng truyền tải điện, hơn nữa mặt đất còn bị trang5thêm xi măng dày lên. Khi chúng tôi đi vào phòng truyền tải điện, lập tức cảm thấy đầu to ra gấp đôi... Nền xi măng dày như vậy ư? Chỉ với hai chiếc máy khoan nhỏ trong tay chúng tôi sao mà khoan thủng được?!
“Giờ làm sao đây? Dụng cụ của chúng ta quá yếu!” Tôi không nói nên lời. Chú Lê nghĩ ngợi rồi lấy di động ra gọi cho ông chủ Tống, sau khi chú nói rõ tình hình, đối3phương lập tức hứa sẽ gửi nhân viên phá dỡ chuyên nghiệp đến giúp chúng tôi khoan mặt đất. Quả nhiên sau một lúc, một chiếc xe ô tô màu trắng chạy vào sân nhà máy, tiếp theo bốn người đàn ông khỏe mạnh bước xuống, nói họ do ông chủ Tống cử đến đây.
Chú Lệ lập tức vui mừng đưa họ tới phòng truyền tải điện, chỉ xuống đất nói: “Bên dưới này chắc chắn rỗng, nhưng xi măng ở giữa hơi dày, các cậu xem có thể đục thủng lớp xi măng này được không?”
Một người đàn ông trong đó quỳ xuống lấy tay sờ mặt đất, sau đó tự tin nói: “Kiến trúc cũ kiểu này đều dùng xi măng có chỉ số kỹ thuật chuẩn không cao, mật độ thấp, chắc chắn không thành vấn đề”
Do đó họ nói là làm, lấy máy khoan tác động lớn chuyên dụng trên xe ra bắt đầu khoan “rồ rồ” trên mặt đất... Mọi thứ lúc đầu diễn ra suôn sẻ, vì bọn họ làm bụi đá mù mịt, vì thế chúng tôi đều bị sặc phải ra ngoài.
Không bao lâu sau, tôi nghe tiếng khoan cắt bên trong ngừng lại, vì thế tôi và Đinh Nhất vội đi vào xem xét, phát hiện mấy người bọn họ đang ngồi quỳ xuống nghiên cứu gì đó.
“Sao vậy?” Tôi đi đến sau lưng họ và hỏi.
Người đàn ông vừa rồi đứng lên nói với tôi: “Tầng xi măng bên trên đều đã đập vỡ rồi, nhưng bên dưới lại là một sàn bê tông cũ rất nặng, không biết được tráng vào năm nào, hơn nữa chỉ số kỹ thuật chuẩn cực kỳ cao, hơi khó khăn đấy!”
Tôi bèn vỗ bả vai anh ta: “Nghĩ cách đi! Làm được tôi sẽ bảo ông chủ Tống trả thêm tiền cho các anh!” Có tiền cổ vũ, dường như bọn họ không hề do dự, tiếp tục đổi mũi khoan tiếp tục khoan rồ rồ... Lần này rõ ràng mất nhiều thời gian hơn trước rất nhiều, đến khi chúng tôi chờ sắp hết cả kiên nhẫn mới nghe người bên trong nói vọng ra: “Thông rồi! Hử? Bên dưới này là chỗ nào thế?!” Tôi và chú Lê liếc nhìn nhau, sau đó bước nhanh vào. Trên mặt đất đã xuất hiện một cái lỗ to đen thui, khi dùng đèn pin rọi xuống, có thể nhìn thấy có một cầu thang nối thẳng xuống dưới.
Lúc này chú Lê nói với mấy công nhân: “Mấy anh em vất vả rồi, nếu ở đây đã thông thì các cậu cứ về tìm ông chủ Tổng thanh toán đi! Tôi sẽ bảo ông ta cho các cậu tiền công gấp đôi!” Mấy người đó nghe thể thì biết điều thu dọn dụng cụ rời đi.
Chú Lê nhanh chóng bảo họ đi như vậy cũng vì không muốn họ bị thứ âm tà dưới này gây tổn thương, suy cho cùng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Vì đề phòng trường hợp ngộ nhỡ, chú Lê còn bảo
Đinh Nhất ra khóa kỹ cửa chính lại, bởi vì lát nữa không rõ tình hình cụ thể khi đi xuống, cho nên không thể để người khác ngoài chúng tôi vào đây được. Bởi vì trong cái hang đó quá tối nên Đinh Nhất về xe lấy một cái đèn pin cỡ lớn, anh ta xung phong đi xuống đầu tiên. Vốn ý tôi là để chú Lê ở lại, hai chúng tôi đi xuống trước xem tình hình rồi nói. Nhưng chú Lê lại lo chúng tôi gặp phải chuyện không xử lý được, nên vẫn khăng khăng đi theo.
Cầu thang này sâu và dài hơn tôi tưởng, vừa đi vào là có thể cảm thấy một cơn ớn lạnh thấu xương ập đến từ bên dưới... Chú Lê cầm la bàn đi ở cuối cùng: “ Âm khí ở đây rất nặng, hai đứa phải cẩn thận một chút!”
Lúc trước tôi còn nghi ngờ đây là một hầm trú ẩn dưới lòng đất, nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như mục đích xây dựng ban đầu chắc chắn không đơn giản như vậy! Chỉ sợ ngay từ đầu, những tên người Nhật này đã lấy trại trẻ mồ côi làm vỏ bọc, thật ra là đang làm những thí nghiệm độc ác trên cơ thể người.
Xuống hết cầu thang, ba chúng tôi đi đến một không gian tối tăm, lúc này Đinh Nhất soi đèn pin khắp nơi, từng bình từng bình thuỷ tinh làm người ta khiếp sợ lập tức lọt vào tầm mắt...
“Chính là nơi này...” Tôi từ từ nói.
Đinh Nhất soi đèn pin một vòng, phát hiện ở trong góc có một máy phát điện quân dụng Nhật Bản, vì thế anh ta đi qua xem xét thử, thấy vẫn còn có thể sử dụng bình thường!
Khi máy phát điện hoạt động, từng bóng đèn chân không mờ mờ bật sáng, để chúng tôi thấy rõ hoàn toàn nơi này... Những bào thai trẻ con chưa thành hình bị ngâm trong formalin lại xuất hiện trước mặt tôi.
Những sinh mạng nhỏ bé chưa có cơ hội đến với thế giới này đã bị chấm dứt mạng sống một cách tàn nhẫn. Còn có những đứa trẻ mồ côi bị giải phẫu rồi làm thành tiêu bản người, có lẽ vì chúng không cha không mẹ, cho nên dù chúng có biến mất thì cũng không ai quan tâm.
Ngay lúc chú Lê và Đinh Nhất cũng đều cảm thấy khiếp đảm vì mọi thứ trước mắt, tôi lại đột nhiên cảm nhận được ký ức của hồn phách, vì thế tôi đi tới trước theo cảm giác, nhìn thấy bé gái như búp bê sứ trong một cái hòm thuỷ tinh rất lớn, cô bé cứ thể lẳng lặng trôi nổi trong dung dịch formalin...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...